Mẹ ở bên cạnh vừa khóc vừa nói góp vào:- [Bảo Châu… Thằng mất nết kia bị đánh như vậy đáng lắm, chừa đến già… Mày hận nó cũng được… Giờ cho nó ít tiền chữa trị, coi như trả hiếu cho bố mẹ đi con.]Bảo Châu vừa đau vừa tức, ức chế kinh khủng, vò đầu bứt tai:- Mẹ… Nghiêm Quân vẫn còn tiền. Mẹ bảo lão xì ra...- [Hết rồi… Tài khoản sạch trơn. Tao cướp điện thoại của nó, bắt chuyển khoản mới trả được một ít tiền viện phí đấy chứ…] – Bố chép miệng bức xúc. – [Tổ cha nó… Đánh bạc thua hết.]- Con mặc kệ. Có lần một sẽ có lần hai. Ban đầu lão định bán con… sau đó gọi điện nói dối để moi tiền. Không moi được, lão cướp mười triệu. Thấy Lăng Thạch Du không chấp, lão làm càn, còn mang theo harker, đâm vào tay con… Lúc đó lão có nghĩ đến máu mủ ruột rà, có nghĩ cho bố mẹ không?Mẹ chỉ biết khóc hu hu. Bố câm nín hồi lâu mới thở dài:- [Giờ mày không chuyển tiền, nợ nần đổ lên đầu bố chứ ai… Tao lại phải vay mượn…]Vay càng tốt. Lương bố chỉ để nuôi Nghiêm Quân, không cần trả viện phí cho mẹ, thiếu thì thiếu thật nhưng không đến nỗi chết đói. Nếu Bảo Châu dễ dàng chuyển tiền, trong túi rủng rỉnh, bố sẽ không khó khăn với Nghiêm Quân, y cũng sẽ đòi hỏi vô tội vạ, nằm một chỗ chờ cô gửi tiền nuôi.Đời nào cô ngu dốt như vậy.Hồi trước cô nai lưng làm việc, đi sớm về khuya, cực nhọc bao nhiêu mới kiếm được vài đồng, nộp hết cho Nghiêm Quân để đóng viện phí nhưng vẫn bị y khinh, chê ít, kể công rằng y phải gánh vác tất cả cơ mà.Giờ y nằm một chỗ là quả báo, nghiệp quật. Cô điên hay sao mà đưa lưng ra hứng cái nợ đó.Bảo Châu hít thở sâu, hạ giọng:- Bố, mẹ… Lăng Thạch Du không tiếc tiền, mua cho con rất nhiều thứ, chuyển phòng bệnh tốt cho mẹ nhưng hắn không cho con một đồng tiền mặt nào. Mấy tháng nay, con thực sự không kiếm ra tiền. Cái này con nói với mẹ rồi mà…- [Vậy mới bảo mày xin... Cứ nói thẳng ra, nó cho thì cho.]- Xung quanh hắn không thiếu hoa hậu, người mẫu, diễn viên… Họp hành liên tục, gặp sugar baby suốt. Còn có phó giám đốc của Cực Quang đang muốn câu hắn lên giường. Con ngồi trên chảo cát rang đây này... Bố nói xem, con có dám mở miệng xin tiền để chu cấp cho kẻ đã cướp của hắn không?Cả bố lẫn mẹ ngậm tăm.- Hơn nữa, Lăng Thạch Du không yêu thương con như mọi người tưởng đâu. Hắn… rất khó hiểu, cau có, ít nói. Hắn có thể đuổi con bất cứ lúc nào. Nếu con bị đuổi, viện phí của bà và mẹ tính sao? Không thể vì mấy triệu lo cho Nghiêm Quân mà khiến hắn tức giận.Bố cảm thấy khó hiểu:- [Nếu nó không thích mày, sao phải tốn tiền cho mẹ mày nằm phòng đẹp?]Bảo Châu nghẹn một cục trong họng, không thể nói ra chuyện hắn tọng tiền vào bịt mồm cô để bắt cá hai tay. Mẹ sẽ ức chết, bị dằn vặt, đòi về nhà, đòi cô bỏ hắn.Bố đoán mò:- [Có phải nó đang ép mày làm chuyện bậy bạ?]- Không ạ. Con cũng không hiểu nữa. Hắn cứ quái quái.Bảo Châu nói dối.- Tóm lại, giờ con thực sự không có tiền. Bố ráng xoay sở đi.Bố há miệng mắc quai, thở ngắn than dài rồi cúp máy.Bảo Châu vừa rầu rĩ vừa hả hê. Thương bố vất vả, thương mẹ âu sầu nhưng cứ nghĩ đến cảnh Nghiêm Quân nằm một chỗ chịu khổ, ruột gan cô lạnh đi.Y đáng bị như vậy.Ác giả ác báo.Dù không phải Lăng Thạch Du đánh thì sớm muộn gì cuộc đời cũng đập cho y vêu mồm.Bảo Châu uống hết café, ngẩn người suy nghĩ, toàn thân lạnh dần.Thủ đoạn của Lăng Thạch Du thật tàn nhẫn.Không đánh rắn động cỏ, cho qua vụ cướp 10 triệu. Giăng ra thiên la địa võng, chờ Nghiêm Quân sa bẫy. Có thể hắn cho người ngầm theo dõi cô nên mới kéo vệ sĩ tới kho giải cứu nhanh như vậy. Không có cảnh sát đi cùng mà vẫn có còi hụ, chứng tỏ hắn đã chuẩn bị trước. Theo dõi hay cài định vị vào điện thoại?Cô khẽ run, liếc nhìn điện thoại của mình. Đây là điện thoại đời mới mà Lăng Thạch Du mua cho.Nếu có thể định vị, liệu hắn có đặt máy ghi âm?Không, không… Ghi âm đâu có đơn giản như định vị.Các bà vợ theo dõi chồng cũng chỉ cài định vị, cô chưa nghe nói có bà nào ghi âm nghe lén chồng. Vả lại, việc gì Lăng Thạch Du phải tốn nhiều công sức vào cô. Hắn còn tỷ việc phải làm, còn Nguyên Xuân và đám tiểu thư tài phiệt xinh đẹp vây quanh.Đừng nghĩ vớ vẩn nữa.Bảo Châu đứng lên, ra ngoài đi dạo.Chiều tối, khi cô định trở về nấu cơm thì có cuộc gọi đến. Là số lạ. Bảo Châu liếc Huấn Dư đang kè kè sau lưng, cẩn thận nghe máy:- Alo…- [Bảo Châu…] – Giọng Mông Vũ vang lên.Cô thót tim, reo to giả vờ:- Chị… Lâu rồi không thấy chị liên lạc. Bố mẹ em nhắc suốt…- [Có người bên cạnh à?] – Mông Vũ hạ giọng.- Vâng. Chị thế nào rồi?- [Cũng ổn. Em biết vụ Ổ Kẹo rồi hả?]- Vâng ạ.- [Người thực hiện là Tiêu phu nhân nhưng người đứng sau giật dây, cung cấp thông tin, tiền bạc và báo cảnh sát là Lăng Thạch Du. Bảo Châu, em phải cẩn thận với tên đó.]Bảo Châu sửng sốt, sợ run.Cô cũng đoán Lăng Thạch Du có liên quan nhưng giữa phỏng đoán và sự thật là cả một bầu trời xa vời vợi. Đoán thôi không sợ, biết sự thật mới thấy kinh khủng.- Nhưng mà… Tại sao?Sao hắn phải làm thế?- [Không rõ. Ban đầu Dịch tổng tưởng Tiêu phu nhân làm hết. Sau đó tra ra Lăng Thạch Du giật giây thì hoang mang ghê gớm. Bọn anh còn tưởng em làm mất lòng hắn, bị hắn đuổi rồi trút giận lên Ổ Kẹo. Nhưng không phải… Hắn chuyển phòng bệnh cho mẹ em, tốt với em mà… Không hiểu hắn phật lòng chỗ nào. Dịch tổng còn chẳng dám ho to trước mặt hắn, đừng nói đắc tội. Vậy mà hắn đuổi tận giết tuyệt…]- Thế còn… công việc thì sao ạ? – Bảo Châu liếc Huấn Dư, phải nói tránh đi.