Lăng Thạch Du đầu hàng trước, thở hổn hển tách môi ra, loay hoay tìm lối vào.Mật hoa tiết rất nhiều, không cần dầu bôi trơn hỗ trợ.Hắn đâm một phát lút cán khiến cô kêu lớn vì đau và thoả mãn. Không cần đợi hắn ra lệnh, Bảo Châu tự mình nhún nhảy, trút hết tức giận và thất vọng vào vận động nhịp điệu.Ước gì cô đừng thích hắn, ngày tháng sau này sẽ dễ thở hơn. Ngừng suy nghĩ, tim sẽ không đau. Giả mù, giả điếc, mắt không thấy, tâm không phiền.Ước gì hắn cho cô một cục tiền, đuổi đi nhưng cho mang theo hết váy áo trang sức, tình cảm của cô sẽ phai nhạt, chết dần theo thời gian.Ước gì hắn chỉ ngủ với mình cô…Nước mắt Bảo Châu rơm rớm trên mi, miệng rên rỉ không tự chủ.Lăng Thạch Du vật cô xuống, điên cuồng cày cấy, lực tay mạnh kinh hồn siết cô muốn vỡ vụn xương khớp. Nhưng cô không kêu đau, không giãy giụa, ngược lại càng nhiệt tình đáp trả.Chiếc giường cọt kẹt không ngừng suốt mấy tiếng đồng hồ.Khi Lăng Thạch Du bắn xong, Bảo Châu lập tức chìm vào giấc ngủ vì quá mệt.Hắn nằm ngửa, nhìn lên trần nhà, mặt mở to ngây dại. Nhịp thở mãi mới ổn định, hắn quay sang ngắm khuôn mặt xinh đẹp của Bảo Châu rất lâu, không chớp mắt.Đến khi giật mình hồi thần, hắn từ từ ngồi dậy, loạng choạng đi tới bức tường đối diện, đứng úp mặt vào đó, nhắm nghiền mắt, cau cau khó chịu.Nhưng hắn không đứng được lâu.Chỉ khoảng mười phút sau, hắn rít lớn một tiếng, chặc lưỡi mặc kệ, lao về giường bưng mặt Bảo Châu, hôn mạnh lên môi cô mấy cái. Thân thể cả hai dính dấp mồ hôi, không thoải mái. Hắn loay hoay dọn dẹp lau chùi rồi ôm cô vào ngực, kéo chăn đắp cho, nhắm mắt ngủ.Bảo Châu chỉ cựa nhẹ, không tỉnh, không hề hay biết về hành động quái dị đó.***Lăng Thạch Du đi làm, Bảo Châu ở trong biệt thự một mình, ngắm biển, tận hưởng cảm giác thư giãn.Thân thể cô mỏi nhừ thì trận tình kịch liệt đêm qua. Dấu hôn rải khắp nơi, đỏ đỏ xanh xanh rất đáng sợ. Cổ tay và cánh tay bầm tím vì lực bóp của hắn quá mạnh. Bắp chân và đùi đầy dấu vết mà chính cô cũng không biết bị bóp hay mút và bị lúc nào.Tuy nhiên, đau nhức này chẳng thành vấn đề vì sáng nay cô tỉnh lại trong ngực Lăng Thạch Du, nhìn đồng hồ đã hơn tám giờ sáng. Cô vô cùng ngạc nhiên, phải xem lại đồng hồ mấy lần vì Lăng Thạch Du chưa bao giờ ngủ nướng. Dù có đi làm hay không hắn cũng dậy đúng giờ, tập thể dục, tắm, ăn sáng… Thế mà hôm nay hắn chẳng làm gì cả, nằm trên giường ôm cô, sai vệ sĩ mua bữa sáng về.Bảo Châu nghĩ mình đang nằm mơ.Sau khi cô tắm gội sạch sẽ, Lăng Thạch Du vác khuôn mặt nhăn nhó cau có như khỉ ăn gừng, bôi thuốc từ đầu đến chân cho cô. Động tác của hắn rất nhẹ nhàng, trái ngược với biểu cảm.Hắn cùng cô ăn bữa sáng muộn, quăng vào mặt cô mấy câu báo tối mới về rồi đi làm.Bảo Châu sướng muốn chết, đu lên cổ hắn hôn hít một trận khiến hắn phải gỡ ra, lẩm bẩm cằn nhằn, trừng mắt cảnh cáo cô đừng làm loạn.Xem ra hắn rất hài lòng vì sự kịch liệt của cô nên không duy trì thói quen dậy sớm. Đó là một bước tiến nhảy vọt chứng tỏ giới hạn và nguyên tắc của Lăng Thạch Du đang bị ảnh hưởng.Vì cô, hắn thay đổi thói quen.Với người bình thường, chuyện đó chẳng có gì đáng để tâm nhưng với kẻ tuân thủ nguyên tắc tuyệt đối như Lăng Thạch Du, bất cứ sự thay đổi nào cũng là tín hiệu đáng mừng. Cô có khả năng tác động lên hắn.Bảo Châu toét miệng cười, lẩm bẩm hát khẽ.Tên đàn ông khốn sắt đá.Vì hắn hài lòng về cô, không thể đuổi ngay mà nảy ra ý định bắt cá hai tay, dùng tiền để trói buộc, ép cô giả câm giả điếc ngoan ngoãn ở bên cạnh. Hắn tức điên nhưng không nỡ đánh, dùng tình dục để phát tiết. Khi cô phối hợp, hắn sướng muốn chết. Chưa hết tức mà hắn vẫn phải chăm sóc cô, tự mâu thuẫn nên cáu kỉnh.Đã thế, đừng hòng cô để hắn thuận lợi bắt cá hai tay. Cô sẽ chọc cho Nguyên Xuân tức chết, để ả hành hạ tâm lý hắn, khiến hắn không vui.Chỉ cần cô không thích hắn nữa sẽ không đau, không ghen. Cuối cùng thứ còn lại chỉ là sự đố kỵ và oán hận.Chuông điện thoại reo, bố gọi.Bảo Châu nghe máy:- Alo, bố ạ…- [Bảo Châu, sao vẫn chưa gửi tiền cho tao?]- Con hết tiền, làm gì có mà gửi. – Bảo Châu ngồi thẳng dậy, thở dài khó chịu.- [Mẹ mày bảo Lăng tổng trả viện phí mấy tháng nay… Có cần mày bỏ đồng nào đâu. Mày oán trách Nghiêm Quân thì cũng thương lấy bố mẹ…]Tiếng khóc thút thít của mẹ vọng qua điện thoại:- [Bảo Châu à… Nghiêm Quân… nó… Hu hu…]Ruột gan cô quặn thắt nặng nề:- Bố, sao bố lại nói cho mẹ biết? Bố muốn mẹ sốc chết à?- [Không nói không được. Nhà làm gì còn tiền… Bọn kia đập gãy hai chân một tay Nghiêm Quân, nhổ nửa số răng trong mồm… Giờ tao đào đâu ra tiền lo cho nó? Phải thuê người chăm sóc, trồng lại răng. Tiền phẫu thuật đóng đinh chân còn chưa trả kia kìa…]- Con không có tiền. – Bảo Châu gắt. – Lăng tổng tự chuyển khoản trả viện phí cho bà và mẹ, không cho con tiền mặt.- [Thì… mày xin nó mấy chục triệu đi. Nó yêu thương mày như vậy, chẳng lẽ…]Bảo Châu kêu oai oái:- Bố bị điên à? Nghiêm Quân cướp của Lăng Thạch Du một tỷ bạc, con còn mặt mũi nào mà xin.Bố tức giận rống trả:- [Thì thằng kia cho người đánh gãy chân tay, nhổ răng anh trai mày để trả đũa rồi còn gì…]Bảo Châu thót cả tim, quyết phủi sạch liên đới:- Không phải… Lăng tổng không tìm thấy Nghiêm Quân. Đám côn đồ đó là do Nghiêm Quân chọc hoạ ở chỗ khác.- [Con ơi… Sao mày ngu vậy? Họ Lăng kia nói gì mày cũng tin à? Mày có biết mấy thằng tham gia cùng Nghiêm Quân, bị cảnh sát bắt vì hành hung Võ Hạ giờ ra sao không? Xử chớp nhoáng, thằng nào thành nấy lãnh án tù kịch cỡ, không chấp nhận thương lượng bồi thường. Nếu Lăng Thạch Du không nhúng tay, tao làm con mày…]Bảo Châu nghẹn lời, mồ hôi đổ ròng ròng.- [Còn mấy thằng đuổi đánh Nghiêm Quân, mày biết chúng nó ăn mặc kiểu gì không? Đồng phục đen bó sát, mặt mũi bịt kín, đi găng tay đen, chỉ hở hai con mắt. Mày nói xem… côn đồ nào, giang hồ nào… ăn mặc kiểu đó? Tiền đâu mà mua, mua ở chỗ nào? Tao sống quá nửa đời người, mới thấy đồ đó trên tivi…]- Nhưng… Lăng tổng nói…- [Nó lừa mày đấy. Tao đi đánh lộn về, mẹ mày hỏi tao còn chối bay chối biến, đừng nói người khôn ngoan như Lăng Thạch Du. Mày cứ giả vờ tin cũng được, đừng làm mất lòng nó… Nhưng tìm cách xin nó ít tiền đi. Dù bất nhân bất nghĩa, Nghiêm Quân vẫn là anh trai mày.]