Nguyên Xuân bực bội chép miệng, mắt trừng lên:

- Ừ cái gì? Sao cậu mang nó theo tới tiệc Khương gia? Người ta đồn ầm là cậu có bạn gái kia kìa…

- Kệ bọn nó.

- Không kệ được. Đến tai chú ba, cậu ăn nói thế nào với chú ấy? Người ta muốn gả con gái cho, cậu từ chối thẳng thừng… Giờ lại vì một đứa thất học từ trên trời rơi xuống mà… Thà rằng nó thích cậu thì mình cũng ngậm bồ hòn… Đằng này… Trong mắt con nhỏ đó chỉ có tiền. Khi gặp được người sẵn sàng chi nhiều tiền hơn, nó sẽ đá cậu ra bờ rào. Chẳng lẽ cậu không biết…

- Biết. – Lăng Thạch Du ngước lên, mắt toé lửa. – Biết thừa… Thì sao?

Nguyên Xuân há miệng, tức tối nói:

- Lăng Thạch Du, nó đào mỏ… Lợi dụng cậu, giả vờ tốt với cậu để moi tiền…

- Cái đó không cần cậu nói, ngay từ đầu tôi đã biết. Nguyên Xuân… đừng nhắc đi nhắc lại nhiều lần. Tôi nói chỉ chơi bời, khi nào chán tôi sẽ đá đít nó. Được chưa?

- Vậy thì đừng mang nó tới đây chứ… Còn đưa theo đến tiệc Khương gia… Người ta đàm tiếu.

- Tôi là đàn ông, không phải thầy tu. – Lăng Thạch Du gắt. – Có vài ba tin đồn thì sao? Cậu quản ít thôi… Cậu không phải mẹ, cũng không phải vợ tôi. Đừng lắm lời.

Nguyên Xuân thở phì phì, vừa tức vừa tủi thân, mắt đỏ lên:

- Tôi… là bạn thân nhất của cậu… Nói vài câu không được à? Tôi nghĩ cho cậu, muốn cậu sống vui vẻ.

- Tôi có chỗ nào không vui à?

- Có đấy. Từ khi quen nhỏ đó, cậu cau có khó chịu gấp đôi. Cậu suy nghĩ nhiều… Có gì mà phải nghĩ? Cậu biết nó lợi dụng, việc gì phải giữ nó. Đá quách đi… Đời còn cả tá người tốt… Nếu cậu quá bức xúc mà không tin tưởng được ai, cần người giải toả nhu cầu sinh lý… Tôi… tôi…

Mặt Nguyên Xuân đỏ ửng, mắt ngậm nước, nói không nên lời.

Lăng Thạch Du cười khẩy nhạo báng:

- Sao? Cậu thế nào? Nói đi… Nói thành lời xem?

- Tôi… - Nguyên Xuân siết chặt tay, cố gắng nói nhưng lời không thể thoát ra được.

- Cậu yêu đứa khác. – Lăng Thạch Du nhắc, hả hê ngạo nghễ như ác quỷ mới đội mồ chui lên. – Nguyên Xuân… Cậu yêu một thằng không yêu cậu… Một thằng thất học, nghèo rách, không xứng với cậu. Cả đời này thằng đó cũng đừng hòng đặt được một chân vào Nguyên gia… Trừ khi cậu thoát ly khỏi sự khống chế của gia tộc, từ bỏ tài sản thừa kế, sống bằng tiền mình có.

- …

- Nguyên Xuân, chúng ta đều biết chúng ta “phù hợp” với nhau nhưng tại sao đến giờ phút này chúng ta vẫn ngồi đối diện? A ha… Cái tình yêu rách nát hèn nhát của cậu có khiến cậu vui vẻ không? Bấu víu vào nó, không dám bước về phía trước, có sung sướng không? Cậu còn mặt mũi lên án tôi giữ một đứa đào mỏ bên người?

- Thôi. – Tống Tương quát lớn, hùng hổ đi vào, mặt nhăn nhó khó coi. – Đứa nào cũng không được như ý. Một đứa yêu đơn phương, một đứa chơi qua đường… Đều chẳng vui vẻ gì. Không cần xát muối vào ruột gan nhau. Thân nhau mười mấy năm rồi đấy... Mỗi đứa bớt một câu đi.

Lăng Thạch Du cáu kỉnh châm thuốc hút.

Nguyên Xuân mắm môi mắm lợi, tức phát khóc, trừng trừng nhìn xuống.

Tống Tương thở dài, mở tủ lấy rượu, gọi người làm mang đồ nhắm vào.



Hơn một giờ sáng Lăng Thạch Du mới về, người sặc sụa mùi rượu.

Bảo Châu chưa ngủ, chưa tắt đèn, nhìn rõ đôi mắt vằn tơ máu dữ tợn và khuôn mặt nhăn nhúm của hắn, tim đập thình thịch sợ hãi.

Trước đây mà gặp tình cảnh này cô sẽ sợ chết khiếp, rúm vào một góc chờ hắn phát tiết cơn thịnh nộ. Còn bây giờ, nỗi sợ hãi bị sự ghen ghét nhấn chìm một nửa, nửa còn lại bị hy vọng đè dập dềnh trên mặt nước. Cô chờ hành động của Lăng Thạch Du.

Nếu hắn đánh cô, Nguyên Xuân đã chiếm thế thượng phong, cô sắp tiêu đời.

Nếu hắn dùng dục vọng trút giận, cô vẫn là lựa chọn số một, Nguyên Xuân chưa nên cơm cháo gì.

Bảo Châu ngồi dậy, không chào, không hỏi, nhìn chằm chằm Lăng Thạch Du. Hành động đó khiến hắn càng tức, lững thững đi về phía giường.

Họ nhìn nhau hồi lâu, dường như thi gan xem ai phải nhún nhường và lên tiếng trước. Lửa trong mắt hắn bốc mỗi lúc một lớn nhưng Bảo Châu cứng đầu không chịu thua. Hắn đã hôn Nguyên Xuân, vả một cú trời giáng vào tình cảm non nớt mới chớm nở của cô.

Đồ đàn ông khốn!

Cô thích hắn, cũng ghét hắn.

Lăng Thạch Du mất kiên nhẫn, hít mạnh một hơi, lao tới vồ lấy vai Bảo Châu, thô bạo ngoạm môi cô.

Không đánh… Nguyên Xuân chưa làm nên trò trống gì.

Bảo Châu mừng như điên, nắm cổ áo hắn ghì xuống, vội vã đáp trả, biến cưỡng hôn thành đôi bên ngấu nghiến lẫn nhau. Hắn kinh ngạc mở to mắt, không tin nổi. Bảo Châu rướn lên ghì cổ hắn khiến cả hai đổ nghiêng xuống giường. Thân thể ép sát, đùi cô cố tình cọ cọ vào chỗ đó.

Hắn không cứng… Không bị kích thích từ trước.

Tay cô lập tức sờ xuống dưới xoa nắn thứ đó, luồn vào trong…

Hành động của Bảo Châu khiến Lăng Thạch Du hoá đá mấy giây, sau đó bùng nổ. Hắn đè cô xuống, miệng hôn, tay bóp lung tung, xé toạc váy áo.

Bảo Châu không ngoan ngoãn chịu trận như mọi khi. Hắn xé, cô cũng nắm cổ áo hắn mà giật tung hết cúc, lột ra, để lộ thân thể cường tráng.

Sự táo bạo của Bảo Châu như đổ dầu vào lửa, khiến thứ kia nhanh chóng cứng lên.

Hôn môi biến thành màn tranh đấu hỗn loạn. Họ cuống quýt giằng xé, lột đồ nhau như đang thi xem ai nhanh hơn, dữ hơn.

Lăng Thạch Du thở hồng hộc kích động, Bảo Châu cũng không kém phần hưng phấn…

Hai thân thể trần trụi dán chặt, vật lộn trên giường. Hắn đè cô xuống, cô không chịu, chuồn lên trên đè ngược hắn, vừa hôn vừa sờ linh tinh, kích thích các chỗ. Hắn kinh ngạc, lực nắn bóp vô cùng mạnh. Tim hắn đập thình thịch rung cả lồng ngực, nhịp nhanh gấp rưỡi bình thường khiến Bảo Châu thoáng sợ hãi. Liệu hắn có ngỏm củ tỏi vì tim đập quá nhanh không?

Chỉ trong chốc lát, thứ kia cứng như đá, cọ vào người cô.

Lăng Thạch Du chưa có ý định lâm trận ngay, lôi cô ngồi dậy, ôm hôn sờ mó thêm hồi lâu, muốn tận hưởng sự cuồng nhiệt khó lòng có được.

Hắn thích kiểu này.

Bảo Châu chủ động trêu đùa môi lưỡi, hông lượn sóng chà xát…

Mùi rượu vừa khiến cô khó chịu vừa tăng thêm tình thú, khá mâu thuẫn. Giá như hắn không uống rượu mà uống café thì nụ hôn sẽ ngon ngọt hơn. Rượu làm pheromone của hắn bị lấn át một cách đáng tiếc.