Ruột gan Bảo Châu rối như tơ vò, giằng xé giữa hận và thích Lăng Thạch Du. Đến lúc này cô mới phát hiện thì ra cảm xúc của mình rất mạnh mẽ chứ không thờ ơ lạnh nhạt như cô tưởng.Ngày xưa không có tiền, cắm đầu vào làm như trâu như ngựa, không biết tự chăm sóc bản thân, không có thời gian yêu đương vớ vẩn thì nghĩ mình lãnh đạm. Hiện tại tiền nong không phải lo mới biết bất kể là thích hay ghét, ghen hay hận… đều vô cùng mãnh liệt.Một mặt, cô muốn tranh giành với Nguyên Xuân, giữ chặt Lăng Thạch Du. Chẳng ai dễ dàng chấp nhận người đàn ông của mình, người mình thích bị đứa khác câu mất.Mặt khác, cô muốn Lăng Thạch Du đuổi cô luôn cho xong. Hắn đã đào hoa, lăng nhăng như vậy, cô thích hắn thật uổng phí tâm tư. Hắn không xứng với tình cảm của cô. Bị đuổi sẽ không được gặp hắn nữa, nghĩ đã thấy đau đớn khủng khiếp nhưng thà đau một lần rồi thôi, còn hơn dằn vặt dài ngày sinh mệt mỏi uất hận.Nguyên Xuân thấy Lăng Thạch Du ném giấy ăn vào bát, ngạc nhiên hỏi:- Thạch Du, no rồi sao? Mới ăn có mấy miếng mà.- Không có khẩu vị.Hắn hừ lạnh, liếc xéo cô. Nãy giờ cô cứ cắm cúi ăn, chẳng để ý đến hắn.Nếu đang ở nhà, cô sẽ mặc xác hắn. Nhưng vì có Nguyên Xuân ngồi trước mặt, ruột gan cô ngứa ngáy khó chịu, muốn chọc tức ả.Cô gắp một miếng mực, đưa lên. Hắn lập tức quay sang há miệng ăn, vẻ mặt dịu lại đôi chút.Nguyên Xuân nhíu mày, ghen tị nổ mắt. Tống Tương phì cười, muốn trêu nhưng chưa kịp mở miệng đã bị Lăng Thạch Du lườm cháy mặt, phải nuốt lưỡi vào trong.Khiến Nguyên Xuân bực, ruột gan Bảo Châu dễ chịu hơn một chút. Lần đầu tiên cô có cảm giác mình trên cơ. Hoá ra phó giám đốc gì gì đó trong mắt Lăng Thạch Du cũng chẳng có giá đến nỗi phải lập tức đá đít người tình tay trắng để mở cửa rước ả vào.Hắn thừa tiền và quyền lực, Nguyên Xuân còn phải chạy theo nịnh đầm chứ không trợ giúp được gì cho hắn. Nếu ả có vị thế cao hơn hắn, chắc cô không ngồi ở chỗ này.Bảo Châu quay hẳn người sang, gắp cái nọ cái kia đút cho Lăng Thạch Du.Hắn hỏi Tống Tương:- Viện nghiên cứu có gì hay không?- Hay thì không có… không hay thì nhiều.Tống Tương rót thêm rượu cho hắn, bắt đầu bắn như rap bằng thứ ngôn ngữ loạn xạ mười chữ thì sáu chữ bằng tiếng anh.Đại khái phàn nàn về công trình nghiên cứu nào đó. Mắng đồng nghiệp, nói xấu lãnh đạo, nghị luận về đám ăn hối lộ của Bộ khoa học công nghệ.Lăng Thạch Du vừa ăn vừa nghe, vẻ mặt càng lúc càng đen.Bảo Châu không nghĩ người ở vị trí cao như Tống Tương lại có nhiều bất mãn đến thế, Viện nghiên cứu vật lý hạt nhân mà cũng nhiều chuyện thị phi như vậy. Thì ra chỗ nào có con người, chỗ đó đều có kèn cựa, cá lớn nuốt cá bé, bị đồng tiền chi phối.Người ít học như cô thì chửi tục, người có học thức thì miệng cười rồi đâm lén sau lưng.Thật giả dối!Bảo Châu đút đến khi Lăng Thạch Du ra hiệu mới dừng. Hắn lắc lắc cốc rượu, chốt lại:- Để tao nói chuyện với chú ba. Những cái đó tao không giúp gì được cho mày.- Mày nói hộ vài câu đã tốt lắm rồi. Năm kia mày cũng chỉ nói hộ vài câu mà bên trên ép xuống, cả Viện rung chuyển. – Tống Tương mừng rỡ, miệng ngoác tận mang tai.Nguyên Xuân siết chặt khăn ăn, liếc qua liếc lại, bộ dạng muốn nói nhưng chưa tìm được cơ hội. Dường như ả định nhờ Lăng Thạch Du chuyện gì đó.Hắn uống hết rượu, chép miệng:- Đó là quyền lực của chú ba, không phải của tao. Người bên chú ba mắt không chứa nổi một hạt cát. Mày coi chừng…- Tao thẳng như trúc, sợ đéo gì. Yên tâm.Biệt thự nhà Tống Tương có đầu bếp và giúp việc, ăn xong không cần dọn dẹp. Tống Tương dẫn họ sang phòng khác uống trà. Lăng Thạch Du và Tống Tương chém gió, Nguyên Xuân ngồi một bên nghe. Bảo Châu thả hồn lên chín tầng mây, suy nghĩ mông lung về tương lai của mình.Được khoảng mười phút thì điện thoại của Tống Tương reo, gã đứng lên đi ra ngoài nghe.Bảo Châu nghĩ mình khó chịu từ qua đến nay, cũng nên cho Nguyên Xuân chút ít lửa hận mới công bằng. Cô dịch sát vào Lăng Thạch Du, đặt tay lên ngực hắn:- Em về trước được không?- Không. – Lăng Thạch Du lập tức ôm eo cô.Bảo Châu kiềm chế không liếc Nguyên Xuân, tránh bại lộ mục đích chọc điên. Cô hạ giọng nhẹ nhàng, có phần nũng nịu:- Em buồn ngủ… Mọi người nói chuyện em không hiểu, ngồi đây ích gì. Có em, các anh nói cũng không thoải mái.- Chẳng có chuyện gì bí mật. – Hắn cố chấp nắm cằm cô, trừng mắt trấn an.Đúng ý cô quá.Bảo Châu rướn người hôn nhẹ lên môi hắn, nhì nhèo:- Hay em đi dạo loanh quanh… Nha…Lăng Thạch Du ngạc nhiên vì chưa bao giờ cô chủ động hôn hắn ở bên ngoài, trước mặt người lạ, nhất thời đơ ra. Bảo Châu được nước lấn tới, ôm cổ hắn hôn thêm mấy cái, cố tình phát ra âm thanh chụt chụt nhỏ, nịnh nọt:- Đi mà… người ta buồn ngủ thật…Lăng Thạch Du há miệng, chắc đang định nói gì đó, cô lập tức luồn lưỡi vào chặn lại, hôn mút chút đỉnh rồi đứng lên.Ánh mắt hắn mờ mịt khó hiểu, loe loé tia sáng lạ.Bảo Châu tự coi sự im lặng đó là đồng ý, quay sang chào Nguyên Xuân:- Em buồn ngủ, về trước đây. Mọi người nói chuyện vui vẻ nhé.- …Mặt Nguyên Xuân đen như đít nồi, sự ghen tức phun trào không thể che giấu.Bảo Châu hả hê muốn chết, đủng đỉnh ra ngoài.Lăng Thạch Du nhìn theo, lông mày nhướn cao.Nguyên Xuân chờ Bảo Châu đi hẳn, lẩm bẩm:- Thật thiếu lễ nghĩa. Cậu không dạy nó à? Tuỳ hứng thế còn ra thể thống gì.- Sẽ dạy… Từ từ dạy…- Thạch Du, mình không muốn can thiệp vào chuyện riêng của cậu nhưng mà… Nhỏ đó chỉ thích tiền của cậu thôi.Hắn nhíu mày, hai hàm nghiến chặt, mắt nhìn xuôi xuống che giấu cuồng phong.- Thuốc đắng dã tật, sự thật mất lòng. Mình muốn tốt cho cậu mới nói… Bỏ qua hết xuất thân, trình độ, quá khứ… bỏ qua những lời đàm tiếu khó nghe... Mình hỏi cậu… con nhỏ đó thích cậu hay thích tiền? Trả lời mình bằng lý trí xem.- Thích tiền. – Lăng Thạch Du cáu kỉnh phun hai chữ nặng nề.- Cậu cũng biết nó thích tiền cơ à? Nó khuất phục, làm theo mọi điều cậu muốn vì tiền của cậu. Đến khi cậu hết tiền thì sao?- …- Thạch Du, cậu bảo chỉ chơi bời vớ vẩn thôi mà… Sẽ không giữ nó lâu mà…- Ừm.