Bảo Châu chợp mắt một lát đã thấy chuông báo thức kêu. Cô lập tức dậy, xuống bếp chuẩn bị bữa sáng. Lăng Thạch Du xuống sau, ôm hôn cô rồi ra ngoài chạy bộ.Vẫn chưa đuổi.Vì tâm tình thấp thỏm nên cô rất mệt mỏi, muốn Nguyên Xuân mau mau chạy sang đây, nhìn thấy cô, làm ầm ĩ một trận với Lăng Thạch Du cho xong chuyện.Nhưng sống ở đời nào có chuyện dễ dàng như vậy.Không chỉ Nguyên Xuân, ngay cả Tống Tương cũng chẳng thấy bóng dáng đâu.Lăng Thạch Du trở về tắm gội, ăn sáng xong thì đưa cô ra ngoài mua sắm. Tưởng hắn cần mua quần áo, cô ngoan ngoãn đi theo. Nào ngờ hắn kéo cô vào shop đồ nữ, chỉ trỏ liên tiếp mấy bộ váy, bảo nhân viên lấy xuống để cô thử. Bảo Châu vội cản:- Lăng tổng, không cần mua váy cho em. Trong tủ có nhiều cái em chưa mặc lần nào…- Mua nốt cái này.Hắn không thèm nghe cô nói, tự quyết.Nhưng “cái này” của hắn đựng trong 5 túi, vệ sĩ đi theo xách mỏi tay.Mua xong, hắn lập tức dắt cô tới tiệm trang sức và không thèm chọn vòng cổ vòng tay rời, đòi xem các bộ mới ra mắt.Bảo Châu nghe báo giá, hoảng hốt xua tay:- Lăng tổng, bộ trang sức kia đắt quá, đừng mua. Trong tủ có mấy bộ rồi…- Mua nốt bộ này.Hắn chỉ chỉ ba bộ, đưa thẻ cho nhân viên rồi ôm eo cô giữa chốn đông người, tay trái đặt lên gáy bóp nhẹ, ánh mắt lạnh băng thách thức cô dám phản đối thêm nửa chữ.Người ngoài nhìn họ một cách ngưỡng mộ, ghen tị vì cô được chiều chuộng đủ thứ, ước được như cô. Chỉ mình cô biết hành động của Lăng Thạch Du tuyệt đối không phải vì cưng chiều… Hắn đang dùng tiền bịt miệng, khiến cô oằn lưng uốn gối khuất phục hắn.Để làm gì ấy à?Để bắt cá hai tay.Hắn sẽ không dễ dàng bỏ một món đồ chơi ngoan ngoãn, sạch tinh; sẽ vừa ôm cô vừa vờn Nguyên Xuân.Cô không có sự lựa chọn, ngậm tiền của hắn trong miệng, câm như hến.Còn Nguyên Xuân, để xem ả có sự lựa chọn không, hay cũng chỉ là con mồi, là kẻ thèm liếm láp hào quang của Lăng Thạch Du mà chưa câu được hắn lên giường.Lăng Thạch Du ôm ấp cô giữa chốn công cộng, trước mặt tất cả vệ sĩ và người qua đường… xem ra Nguyên Xuân dưới cơ hắn.Bảo Châu ngậm ngùi cảm ơn, ngoan ngoãn theo hắn tiếp tục đi mua sắm.Điểm đến cuối cùng của họ là nhà thuốc.Lăng Thạch Du điềm nhiên đi vào hỏi mua một một hộp bao cao su cỡ lớn, bên trong không biết có mấy chục hộp nhỏ. Bảo Châu trợn mắt choáng váng:- Lăng tổng, nhà còn nhiều bao lắm, không cần mua thêm.- Mua nốt thùng này. – Hắn thản nhiên quẹt thẻ thanh toán.Nhân viên bán hàng tủm tỉm cười khiến Bảo Châu nóng bừng mặt.Mua lắm thế dùng đến bao giờ?Hắn có mấy khi dùng bao đâu.Hồi đầu hắn khống chế không tốt, thỉnh thoảng súng cướp cò thì còn dùng vào ngày nguy hiểm của cô. Dạo này hắn khống chế tốt rồi, bao ném trong xó chẳng dùng cái nào.Thùng này mang về phát cho vệ sĩ à?Hay hắn định dùng với Nguyên Xuân?Bảo Châu ngứa ngáy trong lòng, lông mày nhíu xệch.Lăng Thạch Du đưa cô đi ăn, đi chơi, không thấy làm việc gì cả. Xem ra chuyến công tác của hắn là giả, rời thủ đô, tách cô khỏi gia đình mới là mục đích chính.Cần gì kỳ công bố trí như vậy. Cô chỉ là một tờ khăn giấy mềm oặt không có sức chống cự, xé thì rách, thả xuống nước thì tan, không cần hắn phải hao tâm tổn trí. Dù cô biết sự thật cũng chẳng làm gì được hắn.Bảo Châu không bao giờ được đi đâu chơi, giống như nhà quê ra tỉnh, bị hấp dẫn bởi cảnh đẹp và trải nghiệm mới mẻ nên ném hết ưu phiền ra sau đầu, dần vui vẻ trở lại. Lăng Thạch Du hộ tống phía sau, chỉ nghe một cuộc điện thoại duy nhất. Những cuộc gọi và tin nhắn khác hắn không để tâm.Giá như không có Nguyên Xuân, chuyến đi này sẽ vô cùng hoàn hảo, trở thành kỷ niệm đẹp nhất đời Bảo Châu. Nhưng Nguyên Xuân đã phá hoại tất cả. Nói đúng hơn là Lăng Thạch Du phá. Hắn đâm cho cô liên tiếp mấy nhát dao khiến cô sốc, thất vọng và cảnh giác.Mà nói xuôi cũng phải nói ngược, đều do cô mộng tưởng hão huyền rồi tự vỡ mộng, Lăng Thạch Du không có nhiều lỗi. Hắn là hắn, từ xưa đến nay vẫn vậy, không đời nào thay đổi vì cô. Hắn trả tiền, không hứa hẹn, vạch rõ giới hạn. Hắn lý trí, tỉnh táo và dứt khoát.Hiện tại hắn đang vung tiền để khống chế cô.Lăng Thạch Du đưa Bảo Châu đi ngắm hoàng hôn trên biển, ôm cô từ phía sau, thì thầm:- Sao vậy? Không vui?- Vui ạ. – Bảo Châu nói dối.- Nghĩ gì?Hắn cọ má vào tóc cô, hít hà hương thơm.Hành động đó khiến cô nhớ đến việc Nguyên Xuân đổi giầu gội và sữa tắm cho giống mình, ruột gan ngứa ngáy.- Bố đòi em chuyển tiền… Bực mình. – Cô chống chế. – Nghiêm Quân tiêu gần hết tiền rồi, không biết bao giờ mới trả lại cho anh được.- Không cần trả. Y bị như vậy cũng coi như trả giá đắt rồi.Lăng Thạch Du cười khẩy khinh bỉ.- Anh thích mùi dầu gội em đang dùng à?- Cũng tạm.- Em đổi loại khác được không? Mấy hôm nay tự nhiên thấy ngứa da đầu.- Ừm. Lát mua loại khác.Đơn giản thế thôi à?Vậy Nguyên Xuân tốn công vô ích rồi.Mặt trời lặn hẳn, họ rời khỏi bãi biển.Lăng Thạch Du định đưa cô đi ăn hải sản thì Tống Tương gọi mời cơm. Hắn lệnh cho tài xế lái xe trở về, trên đường không quên dừng lại ở siêu thị để cô mua dầu gội, sữa tắm mới.Tống Tương mời đương nhiên có cả Nguyên Xuân.Bảo Châu tắm rửa sạch sẽ, hài lòng vì mùi trên người mình đã khác hẳn, thơm ngát và tươi tắn hơn mùi cũ. Cô nóng lòng chờ đến lúc giáp mặt Nguyên Xuân xem thái độ của ả thế nào.Liệu ả có giãy nảy vì Lăng Thạch Du chưa đuổi cô, hay vờ vịt bị tổn thương, khóc lóc yếu đuối đầy tủi thân.Thế nhưng khi cô và Lăng Thạch Du sang biệt thự của Tống Tương, phản ứng của Nguyên Xuân khiến cô thấy khó hiểu.Ả vẫn cười giả tạo như chưa từng hôn Lăng Thạch Du, vẫn dùng ánh mắt ghen ghét kín đáo xoi mói cô, tuyệt nhiên không có sự thay đổi tâm lý hay vị trí nào.Tại sao?Chẳng lẽ giữa bọn họ, hôn môi cũng không nói lên điều gì? Thích thì hôn vài cái đổi khẩu vị, sau đó ai sống đời người nấy, ngủ với ai thì ngủ?Nhưng rõ ràng Nguyên Xuân không ưa Bảo Châu, đố kỵ vì cô được ở bên cạnh Lăng Thạch Du cơ mà…Bảo Châu thắc mắc phát điên, lén quan sát Nguyên Xuân suốt bữa ăn.Thái độ nhún nhường mềm mỏng lấy lòng của ả khiến cô vỡ lẽ.Nguyên Xuân dưới cơ Lăng Thạch Du. Ả muốn câu hắn nhưng chưa câu được.Hắn nắm tay thì sao? Hôn một cái thì sao? Vị trí của ả vẫn chẳng thay đổi. Hắn không hứa hẹn, cũng chẳng đề nghị hẹn hò, ả làm gì có quyền đòi hắn đuổi cô. Lăng Thạch Du cũng có hài lòng với Nguyên Xuân đến nỗi sẵn sàng đá cô sang một bên để vồ lấy ả đâu.Cho nên ả đứng trong bóng tối, câu dẫn hắn, chấp nhận làm “người thứ ba”, ghen tị với cô.Còn Lăng Thạch Du, hắn muốn bắt cá hai tay. Công khai ôm ấp hôn hít cô giữa ban ngày rồi rúc vào chỗ tối thả thính đò đưa Nguyên Xuân, tận hưởng cảm giác đùa giỡn tình thú. Thật khốn nạn!