Hắn bảo người của hắn chưa tìm được Nghiêm Quân nhưng thực ra bọn họ đã đuổi theo đánh đập, khủng bố tinh thần mấy tuần nay. Không đánh một lần mà chia thành nhiều lần, khiến Nghiêm Quân vừa đau vừa sợ, mang tay gãy chân gãy trốn chui trốn lủi khắp nơi. Đến khi không chịu được, trốn về nhà thì họ xông vào làm một trận chốt hạ.

Run rẩy từ chân lan lên toàn thân khiến cô phải nắm chặt điện thoại mới không làm rơi.

Lăng Thạch Du thật kinh khủng.

Sự hả hê ít ỏi vì Nghiêm Quân phải trả gia cho tội lỗi y đã gây ra bị nỗi sợ lấn át, lòng cô chỉ có hãi hùng, không còn bất cứ thứ gì.

Đám người kia lục đục bỏ đi. Bố vội tắt máy.

Bảo Châu giật mình vì Lăng Thạch Du đã đứng ngay phía sau từ lúc nào. Hắn đặt tay lên lưng cô, cất giọng nhẹ nhàng hơn bình thường:

- Sao rồi?

- Bố… bố em bảo… bọn nó sắp đi…

- Ừ…

- Em sợ chúng… đánh cả ông.

- Lát gọi lại xem. – Hắn nắm cánh tay cô, kéo vào ngực ôm chặt.

Bảo Châu run bắn, bị ép vào lồng ngực nóng rực mà tưởng mình đang bị nhét vào một khối băng. Cô đứng không vững, khuỵ xuống.

Lăng Thạch Du dễ dàng đỡ, kéo cô tới sofa, đặt cô ngồi lên đùi:

- Không sao… Đừng sợ.

Không sợ mới bất thường.

Dù cô hận Nghiêm Quân, muốn Lăng Thạch Du trả đũa, lấy lại tiền nhưng khi nghe phương pháp tàn nhẫn hắn dùng vẫn không khỏi kinh hãi run rẩy.

Cô đã quá ngây thơ…

Lẽ ra không nên xúi giục hắn trả thù Nghiêm Quân.

Hắn nói dối cô từ tuần trước để phủi bỏ trách nhiệm. Hắn đưa cô theo tới Thương Sa có phải để cô không thể lập tức chạy về nhà xem tình hình của Nghiêm Quân, tránh một cơn kinh sợ và nghi hoặc?

Sự tàn nhẫn này người bình thường làm sao có? Hắn đã thiết kế sẵn lời nói dối, vậy thì việc cô xúi giục hay xin xỏ cho Nghiêm Quân chẳng có ích gì, chẳng ảnh hưởng đến quyết định của hắn. Dù xin, hắn vẫn cứ trả thù đẫm máu thôi.

Nếu muốn kết thúc tất cả những chuyện này, phải làm bộ tin tưởng hoàn toàn, thuận theo sự bố trí của hắn.

Đột nhiên Bảo Châu ước Lăng Thạch Du đuổi mình đi ngay lập tức. Hắn có Nguyên Xuân rồi mà, cần gì cô nữa…

Sự mâu thuẫn khó chịu lại nổi lên.

Lăng Thạch Du không biết những suy nghĩ đang giằng xé tâm trí Bảo Châu, cứ ôm chặt, xoa xoa lưng, vỗ về nhè nhẹ để cô bình tĩnh lại.

Khi cô hết run rẩy, hắn bế cô đặt lên giường, xuống nhà lấy sữa.

Hắn đã nghe Huấn Dư báo cáo nhưng không nhắc về Ổ Kẹo, cũng không hỏi cô còn đau bụng không. Hắn biết cô giả đau bụng.

Chao ôi…

Con người sống chung nhà, ăn chung bàn, ngủ chung giường mà xa lạ, đáng sợ ghê gớm. Tưởng chừng hiểu đối phương kha khá nào ngờ chẳng hiểu gì.

Hồi nãy sự nghi ngờ hắn liên quan đến vụ truy quét Ổ Kẹo còn rất ít, đến giờ, khi phát hiện hắn nói dối trắng trợn, nghi ngờ dâng cao không ngừng.

Cách hắn xử lý Vy Oánh và Nghiêm Quân chứng minh hắn thừa tàn nhẫn để trù dập cái ổ điếm trá hình của Dịch Trung.

Động cơ thì cô tạm thời chưa đoán ra. Có thể vì hắn chướng mắt, không muốn cô có chỗ quay về sau khi bị hắn đuổi.

Bảo Châu ôm đầu, toàn thân bứt rứt khó chịu, không biết mình muốn bị đuổi hay muốn ở lại.

Lăng Thạch Du mang sữa nóng lên, bưng tới tận giường đưa cho cô.

Cô “được sủng mà sợ”, nhìn hắn chằm chằm, không nhận cốc.

Hắn cau có hất hàm:

- Uống đi. Không thích đi dự tiệc thì thôi… Từ nay không đưa em theo nữa.

- Từ nay?

- Ừ.

Hắn thô lỗ ấn cốc sữa vào tay cô.

Hương thơm theo hơi nóng xộc thẳng lên mũi khiến cô hoang mang bất tận.

Hắn không đuổi cô?

- Từ nay đến bao giờ? – Bảo Châu buột miệng hỏi.

Lăng Thạch Du nhìn đi chỗ khác, nhăn nhó khó chịu:

- Tiệc quan trọng vẫn phải đi. Không nói trước được. Tiệc nhỏ thì thôi.

Còn đưa đi tiệc quan trọng?

Không đuổi thật à?

Hay chỉ đang nói dối?

Nguyên Xuân thì sao?

Sắc mặt hắn khiến Bảo Châu không dám hỏi tiếp. Cốc sữa nóng trong tay đột nhiên trở nên bỏng rát làm cô chẳng muốn uống. Hắn nói dối không chớp mắt như vậy, ai biết có bỏ gì vào sữa không.

Bình thường có bao giờ hắn hạ mình phục vụ cô đâu.

Bảo Châu nhăn nhó lẩm bẩm:

- Sữa nóng quá… Không uống được.

Lăng Thạch Du cầm lại cốc sữa, áp lòng bàn tay lên. Thấy nóng thật, hắn thổi thổi cho nguội.

Quái quỷ!

Có trá…

Còn thổi nguội cơ?

Chắc chắn bỏ thuốc rồi.

Hắn thổi một hồi, đưa cho cô nhưng cô không nhận, bĩu môi:

- Nóng lắm, ai mà uống được. Anh uống thử xem nào.

Lăng Thạch Du không chần chừ nửa giây, đưa lên miệng hớp một ngụm. Lông mày hắn nhíu nhíu vì nóng. Lại tiếp tục thổi rồi thử thêm lần nữa, thấy nguội hơn mới đưa cho cô.

Uống không do dự thế kia thì làm gì có thuốc.

Nhưng nếu không phải muốn lừa cô, tại sao đột nhiên chăm sóc kiên nhẫn như vậy?

Hay thấy có lỗi với cô vì vừa hôn Nguyên Xuân?

Không thể nào…

Bảo Châu tự nhạo báng chính mình vì suy nghĩ đó.

Lăng Thạch Du là ai chứ… Nhìn sự tàn nhẫn của hắn đi… Cô chẳng là cái thá gì.

Dưới sự giám sát của Lăng Thạch Du, cô từ tốn uống hết cốc sữa.

Hắn bưng cốc không ra khỏi phòng.

Cô tranh thủ gọi cho bố.

Ông đã gọi cấp cứu cho Nghiêm Quân, đang trên đường đến bệnh viện. Tình trạng của Nghiêm Quân thế nào bố không nói, chỉ bảo cô chuyển tiền nhưng cô không chuyển, nói mình đã thanh toán viện phí cho mẹ, không có tiền. Bố mắng mấy câu rồi tắt máy.

Đêm hôm đó, Lăng Thạch Du ngủ cùng cô và không làm tình.

Cô không muốn ôm hắn, trong đầu đều là hình ảnh hắn cúi xuống hôn Nguyên Xuân. Mấy lần hắn cố tình ôm, cô để yên một lát rồi quay ngang quay dọc, chuồn ra.

Hắn biết tâm trạng cô không tốt, không cố chấp ôm nữa.

Bảo Châu nằm quay lưng lại với hắn, thao thức mãi không ngủ được.

Để xem mai Nguyên Xuân đến, thấy cô vẫn ở đây thì phản ứng kiểu gì.