Bảo Châu vội tìm số của Vy Oánh, ấn gọi.

Thuê bao không liên lạc được.

Cô quên mất, Vy Oánh cũng đổi số mà…

Bảo Châu định nhắn tin cho Vy Oánh nhưng soạn được hai ký tự, nhớ tới ánh mắt Vy Oánh nhìn Lăng Thạch Du thì ngừng.

Con nhỏ đó muốn câu Lăng Thạch Du khỏi tay cô, việc gì cô phải cảnh báo nó.

Kệ đi.

Nếu nó không trơ trẽn xin việc, ngỏ ý muốn tiếp cận, Lăng Thạch Du đã không giới thiệu ai. Dù sau này có chuyện gì xảy ra cũng là do nó chuốc lấy.

Bảo Châu ném điện thoại xuống, vừa hả hê vừa lạnh gáy.

Lăng Thạch Du vẽ đường cho Vy Oánh nhảy vào hố lửa. Mà kinh dị hơn, hắn chỉ đánh mắt ra hiệu Huấn Dư đã hiểu ý, đưa dây thừng cho Vy Oánh tự treo cổ.

Chao ôi…

Huấn Dư và Lăng Thạch Du phải hiểu nhau đến mức nào mới có thể…

Bảo Châu sợ hãi, ôm gối run rẩy.

Một suy nghĩ quái lạ len lỏi trong tâm trí cô.

Liệu Lăng Thạch Du có liên quan gì đến vụ quét Ổ Kẹo không?

Hắn không có động cơ, chẳng việc gì phải tốn công sức tiền bạc dẹp chỗ đó. Chắc hắn không nhúng tay đâu.

Cô thở ngắn than dài, sốt ruột vì hắn lâu lên. Cô muốn biết hắn đã tán được Nguyên Xuân chưa, có đuổi cô không, nếu đuổi thì cho mang theo những gì.

Reng…

Chuông điện thoại reo vang. Số điện thoại hiện trên màn hình khiến cô run rẩy, tim ngừng một nhịp.

Bố gọi…

Từ khi cô biết làm người tình của Lăng Thạch Du để lấy tiền, bố không bao giờ gọi điện, nhắn tin. Mẹ bảo ông hổ thẹn vì bản thân vô dụng không lo được cho gia đình, không dạy được con trai. Ông cảm thấy có tội vì gián tiếp ép cô vào con đường đó.

Nói hoa mỹ thì như vậy, nói trắng ra là ông xấu hổ với người đời, sợ họ biết chuyện sẽ phỉ nhổ, giận cô nên chẳng thèm gọi.

Làm gì có bức tường nào không lọt gió. Nghiêm Quân và Hoa Hoa mâu thuẫn ghê như vậy, kiểu gì cũng lộ nhiều chuyện rồi tam sao thất bản.

Bảo Châu hít thở sâu, nghe máy.

- Alo…

- [Dừng lại… Đừng…] – Tiếng gào tức tối, bất lực của bố vọng qua

Bảo Châu thất kinh, kêu lên:

- Bố…

- [Bảo Châu… Mày lập tức cầu xin ông chủ mày… Bảo nó dừng tay… Trời ơi… Mở cửa ra…]

Tiếng đập thình thịch dồn dập liên hồi.

- [Á…]

Tiếng hét thất thanh của Nghiêm Quân từ xa vọng lại, nghe đau đớn tê tâm liệt phế.

Bảo Châu há mồm trợn mắt, thở hổn hển:

- Bố… Chuyện gì… Có chuyện gì?

- [Bọn nó tìm đến tận nhà… đánh anh mày…]

Tiếng hét của Nghiêm Quân lại vọng qua điện thoại.

- Bố đang ở đâu? Bọn nào tìm?

- [Người của Lăng tổng chứ bọn nào… Chúng nó nhốt tao vào phòng, đang đánh đập anh mày bên ngoài kia kìa… Trời ơi… Nghiêm Bảo Châu… Mày lập tức quỳ gối cầu xin ông chủ mày tha cho nó đi… Nó là anh trai mày mà…]

Người của Lăng Thạch Du đến tận nhà đánh Nghiêm Quân?

Bố bị nhốt trong phòng, không sao cả. Chỉ mình Nghiêm Quân bị đánh.

Bảo Châu hả hê muốn chết, lấy lại tinh thần, quát to:

- Cầu xin cái gì… Bố có biết Nghiêm Quân đã làm gì không?

- [Biết… Nó khai hết rồi… Nó đâm vào tay mày, lấy của Lăng tổng một tỷ. Tội không thể tha… Nhưng nó đã bị đánh gãy một tay một chân rồi… Giờ đánh nữa thì chết mất…]

- Gì cơ? Đã… đã bị đánh rồi?

- [Hai tuần trước nó bị đuổi đánh, gãy tay phải. Chạy thoát được, bó bột xong mấy ngày thì bị đập gãy chân trái. Con ơi… nó là anh trai mày… Dù nó bất nhân, bất nghĩa, phạm tội nhưng nhà họ Nghiêm chỉ có nó là độc đinh…]

- [Á…]

Tiếng hét ghê rợn của Nghiêm Quân lại vọng vào điện thoại. Hình như y đang bị tra tấn.

Bố gấp gáp đến phát điên, đập cửa rầm rầm, hét lên:

- [Dừng tay… Con gái tôi cầu xin Lăng tổng… Lăng tổng đồng ý tha rồi… Bảo Châu… mau lên… Bọn kia mang theo kìm. Không biết nhổ răng hay kẹp vỡ xương ngón tay… Nó mà có mệnh hệ gì, tao chết…]

Bảo Châu thở hồng hộc, toàn thân bủng rủn, không biết phải làm thế nào:

- Bố, bảo Nghiêm Quân trả lại tiền đi.

- [Không còn mà trả…]

- Cái gì? – Bảo Châu rống lên. – Không còn? Y cướp một tỷ… mới được ít hôm…

- [Một tỷ nhưng ba thằng kia đòi chia phần…]

- Chia thế nào?

- [Bọn nó đều phải bỏ trốn, bắt Nghiêm Quân chia đều. Nó không chịu, bị quây lại đánh. Cuối cùng vẫn phải chia. Nó cầm 250 triệu…]

- 250 triệu cũng không ít, sao mới mấy hôm? Y… y đánh bạc ạ?

Bố không trả lời.

Trời đất ơi!

Đúng rồi.

- Vậy để họ đánh chết y luôn đi. – Bảo Châu giãy nảy, vừa xót tiền vừa căm tức. – Không có tiền trả lại Lăng tổng, mặt mũi nào mà xin xỏ.

- [Nó đánh bạc cũng còn một ít… nhưng bị đập gãy chân tay, phải bó bột, phải thuê xe chở về nhà… Thuốc men tốn kém lắm. Bảo Châu… Nó là anh trai mày…]

Bố rền rĩ kêu ca, lôi chuyện hồi nhỏ Nghiêm Quân tốt thế này thế khác ra nói. Cô thở phì phì một hồi, cuối cùng phải đồng ý:

- Để con xin thử xem sao. Bố giữ máy nhé…

Cô để điện thoại xuống bàn, vội rảo ra cửa.

Chưa bước được mấy bước thì cửa mở, Lăng Thạch Du lù lù đi vào.

Hắn nhướn mày vì bộ dạng hốt hoảng, tái xanh tái xám của cô:

- Sao thế?

- Lăng… Lăng tổng…

Tiếng hét của Nghiêm Quân vọng qua điện thoại cùng tiếng gào và đập cửa của bố. Dù cô không mở loa ngoài, đứng cách xa vẫn nghe thấy âm thanh hỗn loạn không rõ ràng.

- Gì? – Lăng Thạch Du nhìn chiếc điện thoại để trên bàn, lông mày nhíu chặt.

- Bố em gọi… Nghiêm Quân đang… bị đánh. Nghe nói y đã gãy một chân một tay… Có thể… Làm ơn dừng lại được không?

Bảo Châu nói xong, cảm tưởng sức lực thoát hết ra ngoài.

Lăng Thạch Du im lặng hai giây, nhăn mặt:

- Em nói gì vậy?

- Không phải người của anh truy lùng Nghiêm Quân, đánh y…

- Người của anh không tìm thấy Nghiêm Quân. Bọn họ theo chúng ta tới đây, đang ở trong biệt thự này cả đấy thôi.

Bảo Châu bàng hoàng cả người, quay lại vồ lấy điện thoại, kêu thảng thốt:

- Bố… Im lặng đi… Đừng đập cửa nữa. Im lặng…

- [Cái gì? Xin được chưa?]

- Đó không phải người của Lăng tổng. Chúng có thể hại cả bố… Đừng chọc giận chúng. Im lặng ngay.

Tiếng đập cửa ngừng hẳn, chỉ còn nghe Nghiêm Quân hét như lợn chọc tiết.

Bố cô thở hổn hển, giọng run run:

- [Không… không phải người của Lăng tổng… Vậy thì ai?]

- Con không biết… Có thể người của Vương Ngạo… hoặc tên xã hội đen mà Vương Ngạo đi theo. Tóm lại, chúng có thể đánh cả bố… Con xin bố, ở yên trong đó đi.

Bố cô không nói gì, thở khò khè đứt quãng.

Bảo Châu liếc nhìn Lăng Thạch Du, bắt gặp ánh mắt hả hê ngạo nghễ chỉ một giây trước khi hắn giấu tất cả phía sau cái nhìn khinh khỉnh thường trực, não bộ chấn động.

Cô vội cụp mắt xuống, tiếp tục nói chuyện với bố để che giấu sự rét lạnh:

- Bố… Sao không nói gì nữa?

- [Hình như dừng rồi… Bọn nó sắp đi.]

- Bố cứ ở yên đó, khi nào bọn nó đi hẳn thì gọi hàng xóm sang mở cửa giúp. Đừng báo cảnh sát…

- [Biết rồi. Nãy giờ tao có dám gọi cảnh sát đâu…]

Bố lẩm bẩm làu bàu gì đó nhưng Bảo Châu nghe không lọt tai, hai chân run rẩy muốn ngã ngồi xuống sàn.

Lăng Thạch Du nói dối.

Những kẻ đánh Nghiêm Quân chính là người của hắn.

Hắn nói dối để gạt bỏ trách nhiệm.