Bảo Châu siết chặt tay, thân thể khẽ run, khinh rẻ Vy Oánh tận xương tuỷ. Hoá ra mấy con ả muốn giật bồ đều khiến chính thất tức giận và khinh thường thế này.

Dù cô không phải “chính thất” nhưng là người duy nhất được ở trong biệt thự của Lăng Thạch Du, được vào phòng hắn và ngủ lại. Cô hơn Nguyên Xuân và đám điếm mà Lăng Thạch Du chơi qua đường ở chỗ được ôm hắn ngủ nguyên đêm, được làm tình với hắn từ ngày nọ qua ngày kia mà không cần dùng bao vì cô sạch sẽ. Rõ ràng, cô đang ở vị trí “chính”, tiếp xúc với Lăng Thạch Du nhiều nhất.

Thì ra cảm giác ghen tức, lo lắng, căm hận, khinh rẻ lại dữ dội như vậy.

A… Trước kia cô cũng như Vy Oánh, cũng muốn ngoại tình với chồng người ta để kiếm tiền còn gì. Nghiệp đang quật vêu mồm cô.

Đáng đời lắm!

Lăng Thạch Du hừ lạnh, ra hiệu cho Huấn Dư.

Bảo Châu kinh ngạc, tim vọt lên cổ.

Sao có thể?

Vy Oánh nhìn sang Huấn Dư, mừng như điên.

Huấn Dư lấy điện thoại ra, bước về phía Vy Oánh, lịch sự nói:

- Lăng tổng không cần giúp việc và đầu bếp nhưng bạn của ngài ấy cần.

- Dạ? – Vy Oánh thất vọng, mắt mở to chớp chớp.

Bảo Châu nhẹ cả người.

Lăng Thạch Du không thèm nhìn cô ta nữa, cúi xuống vuốt má, sờ trán Bảo Châu.

Huấn Dư chìa màn hình điện thoại ra:

- Đây là danh thiếp của Lương tổng – Lương Diệu Ba… Tổng giám đốc công ty Shikara… Ngài ấy đang cần…

Huấn Dư bỏ lửng câu nói ở đó.

Vy Oánh và Bảo Châu lập tức hiểu.

Lương tổng cần tình nhân, vừa đúng lúc Vy Oánh muốn tìm người bao nuôi, hợp ý cô ta quá.

Vy Oánh dù tiếc Lăng Thạch Du nhưng lập tức bị tấm danh thiếp thu hút:

- Shikara… Công ty công nghiệp tàu thuỷ?

- Chính nó. Cơ hội ngàn năm có một. – Huấn Dư cười khan. – Cô chỉ cần gọi một cuộc điện thoại, nói Lăng tổng giới thiệu, lập tức sẽ được nhận… Danh thiếp của Lương tổng đây.

Mắt Vy Oánh sáng rực như sao, vội móc điện thoại ra chụp lại danh thiếp, tay run rẩy vì hưng phấn.

Shikara nằm trong top mười công ty đóng tàu lớn nhất cả nước. Cơ hội tốt như vậy mà Lăng Thạch Du dễ dàng ném cho Vy Oánh.

Chẳng cần phải làm tình nhân của Lương tổng, chỉ cần làm giúp việc nhà ông ta cũng tốt lắm rồi.

Bảo Châu đau ruột, môi mím chặt. Lăng Thạch Du xoa xoa lưng cô, sự hả hê ẩn hiện trong mắt.

Vy Oánh chụp danh thiếp xong, cảm ơn rối rít rồi lượn thẳng.

Lăng Thạch Du hỏi khẽ:

- Còn đau bụng không?

- Đỡ rồi ạ.

Bảo Châu muốn hỏi hắn chuyện của Ổ Kẹo nhưng không biết mở miệng kiểu gì, sợ chọc hắn tức giận. Ổ Kẹo bị phá tan hắn đã biết chưa?

Nếu biết rồi mà không thèm nói với cô tức là không muốn nhắc đến.

Nếu chưa biết, lát Huấn Dư sẽ tường thuật cho hắn biết.

Bảo Châu quyết định không hỏi gì, gỡ tay Lăng Thạch Du, rời khỏi vòng ôm của hắn:

- Em ngồi nghỉ một lát… Anh cứ…

- Xong rồi. - Lăng Thạch Du nắm tay cô, kéo mạnh. – Nếu khó chịu như vậy thì đi về…

Hắn tức thật rồi.

Bảo Châu cúi đầu để mặc Lăng Thạch Du kéo ra cổng.

Cứ tưởng hắn nhét cô lên xe rồi quay lại bữa tiệc, nào ngờ hắn vào xe luôn.

Hắn xong việc rồi?

Không ở lại ôm ấp, hú hí với Nguyên Xuân nữa à?

Bảo Châu ngồi dịch xa khỏi Lăng Thạch Du, nhìn ra cửa kính hông, ép mình không được suy nghĩ lung tung.

Nguyên Xuân sẽ không chịu chung chạ đâu… Kiểu gì Lăng Thạch Du cũng phải đuổi cô đi mới mong ôm được người đẹp về.

Tim Bảo Châu đau nhức nhối, chuẩn bị tinh thần để khi bị đuổi không khóc lóc quá khó coi.

Hắn sẽ cho cô mang theo những gì đây?

Không cần trang sức, chỉ cần lấy một ít váy áo là được. Bán lại cũng có tiền.

Nếu hắn tiếc cô, ngoài mặt đuổi đi, sau đó lén qua lại với cô sau lưng Nguyên Xuân, cô sẽ đòi tiền chu cấp là tiền mặt.

Bảo Châu hận mình hèn hạ muốn bấu víu vào hắn để nhàn nhã kiếm tiền. Hận mình dơ bẩn, chưa gì đã chấp nhận chung chạ vì tiền. Hận tim mình sao cứ đau buốt khó chịu như vậy.

Cô làm gì có tư cách thích hắn, yêu hắn…

“Giúp việc tình dục” yêu chủ sao?

Nực cười!

Trèo cao thì ngã đau. Đã dặn lòng không được rung động, không được thích mà hắn vừa tốt với mình một tí đã như con chó vẫy đuôi rối rít chạy theo.

Bảo Châu suy nghĩ miên man xem sau khi bị đuổi sẽ phải đi đâu, làm gì.

Cô vào Ổ Kẹo chỉ đi một tiệc duy nhất, được Lăng Thạch Du chọn luôn, không va chạm với bất cứ tổng tài nào. Chắc vị phu nhân kia cũng không ghim thù đến đầu cô. Cứ trở về nhà đã. Dù sao cũng chẳng có chỗ mà đi.

Về đến biệt thự, Bảo Châu xuống xe, tự mình đi thẳng vào trong.

Huấn Dư mở cửa xe cho hắn, nhỏ giọng báo cáo.

Bảo Châu lên phòng cởi trang sức, thay váy, tẩy trang rồi ngồi chờ Lăng Thạch Du lên để nhận lệnh.

Cô mở điện thoại ra gọi thử cho Mông Vũ.

Quả nhiên, thuê bao không liên lạc được.

Cô gọi cho Nguyệt Nguyệt cũng thuê bao.

Họ đều phải bỏ số cũ đúng như Vy Oánh nói. Rất có thể chỉ tạm thời bỏ, biết đâu nửa đêm có ai đó lén lút bật điện thoại lên xem tin nhắn, cuộc gọi của người thân thì sao.

Nghĩ vậy, Bảo Châu nhắn tin cho Nguyệt Nguyệt, hỏi thăm tình hình, bảo chị nếu nhận được tin nhắn thì gọi lại cho cô. Sau đó cô copy tin nhắn đó, gửi cho Mông Vũ, không sửa chữ “chị” để Mông Vũ nếu đọc được sẽ biết cô nhắn tin cho cả người khác trong Ổ.

Tin nhắn gửi đi giống như viên đá nhỏ ném vào sa mạc, không biết bao giờ được hồi âm.

Bảo Châu thần người nhớ đến Nguyệt Nguyệt và Bạch Nhu. Hai người họ đối xử với cô rất tốt. Bạch Nhu còn cho cô…

Bảo Châu nhíu mày.

Nguyệt Nguyệt, Bạch Nhu… Lương tổng… Lương Diệu Ba…

Điện thoại trượt khỏi tay, rơi xuống đất. Mắt cô mở to kinh ngạc.

Lương Diệu Ba… Lương “sẹo”?

Có phải không nhỉ?

Cô vội nhặt điện thoại lên, rối rít tìm trên mạng.

Hồi trước Bạch Nhu từng được Lương tổng nào đó đề nghị bao nuôi. Nguyệt Nguyệt ngăn cản, nói Lương tổng này còn có biệt danh là Lương “sẹo” vì trên mặt có sẹo do vợ dùng dao rọc giấy rạch. Lương phu nhân ghen tuông rất khủng khiếp, nghe nói đã từng thuê người tạt axit một sugar baby mà Lương tổng nuôi.

Lương Diệu Ba có phải…

Kết quả tìm kiếm hiện ra, Bảo Châu nhìn chằm chằm người đàn ông có sẹo bên má trái, bịt miệng.

Đúng rồi!

Tổng giám đốc công ty Shikara – Lương Diệu Ba – có một vết sẹo dài ngoằng rất sâu trên má. Ông ta chính là người mà Nguyệt Nguyệt nói. Bà vợ không khác gì sư tử cái, nuôi một đám thám tử theo dõi chồng mình.

A…

Hèn gì mắt Lăng Thạch Du nổi cuồng phong mà lại tốt bụng giới thiệu công việc cho Vy Oánh.

Đó đâu phải cơ hội… Đó là cạm bẫy.

Nếu Vy Oánh sồn sồn nhảy vào, trở thành bồ của Lương Diệu Ba và không đề phòng kỹ, chỉ vài hôm sẽ bị Lương phu nhân phát hiện. Lành ít dữ nhiều.