Tay Bảo Châu run lên, thân thể lạnh toát, vã mồ hôi.

Cô chẳng biết gì cả, vẫn dùng số cũ, ngày ngày đi ra đi vào nghĩ chuyện đâu đâu. Giờ nếu Lăng Thạch Du đuổi, trở về nhà liệu có bị công an ập đến tóm cổ không?

Rồi bà và mẹ…

Bảo Châu sợ hãi hỏi tiếp:

- Chuyện này xảy ra lâu chưa?

- Gần một tháng rồi.

Vừa trùng hợp với khoảng thời gian cô ngừng liên lạc với Mông Vũ.

Hèn gì…

Cô cứ thắc mắc sao Mông Vũ không chủ động gọi điện, nhắn tin cho mình. Bình thường rảnh rảnh không có việc gì làm, Mông Vũ sẽ nhắn vu vơ để hỏi tình hình, nói chuyện linh tinh.

Hoá ra y đã đổi số, còn phải đi trốn, không thể liên lạc.

Y có ổn không?

Nói ngược nói xuôi thì Mông Vũ và Dịch Trung vẫn là cứu tinh của gia đình cô trong lúc khốn khó. Nếu không có họ, cô làm sao gặp được Lăng Thạch Du, được sống những ngày lành không phải lo tiền bạc, chỉ xoắn xuýt ghen tuông kèn cựa thế này. Nếu không có họ, nhà cô vẫn nợ ngập đầu. Rồi cô đi đâu mà kiếm người thứ hai như Lăng Thạch Du?

Giờ họ gặp khốn cảnh, cô lại không hay biết, chỉ mải ghen, ghen…

Ghen cái con khỉ!

Sướng quá hoá điên rồi hay sao?

Đi tiếp khách, Vy Oánh, Nguyêt Nguyệt, Bạch Nhu, Tiêu Sương… ngủ với toàn người vợ con đề huề đấy thôi.

Xinh đẹp tuyệt trần, tài năng ghê gớm như Nguyệt Nguyệt còn chấp nhận cặp bồ với người ta. Cô là cái thá gì.

Hơn nữa, vị phu nhân đã trả thù Ổ Kẹo và Lăng Thạch Du có khác gì nhau đâu. Nếu hắn muốn, mười Ổ Kẹo cũng bay trong một đêm. Cứ nhìn cái cách hắn khiến Nguyên Xuân – phó tổng giám đốc Cực Quang – câm nín cúi đầu như học sinh phạm lỗi là biết sự lợi hại.

Tim Bảo Châu đau nhức nhối, mâu thuẫn giằng xé tâm trí.

Một nửa tâm hồn gào thét bài xích sự chung chạ; nửa còn lại ép trái tim phải chấp nhận, ước gì Lăng Thạch Du đừng đuổi mình.

Còn lý trí thừa biết dù có nghĩ đông nghĩ tây, suy diễn vớ vẩn cũng chẳng ích gì.

Lăng Thạch Du nắm cô trong lòng bàn tay. Thích thì giữ, chán thì vứt, không thể chống cự.

Vậy việc gì phải nghĩ nhiều cho đau đầu.

Bảo Châu hỏi Vy Oánh:

- Giờ em sống thế nào?

- Em thuê trọ ạ. – Vy Oánh cúi đầu buồn bã. – Gọi điện về nhà toàn phải dùng điện thoại công cộng hoặc mượn điện thoại của người lạ. Cũng không dám nói mình đang ở đâu…

- Em làm phục vụ à?

- Vâng. Làm cho công ty tổ chức sự kiện. Nhưng mà…

Lương thấp chứ gì.

Bảo Châu biết thừa vì từng ngồi trên cầu thang đọc vô số tin tuyển dụng. Các vị trí lương cao trên hai mươi triệu yêu cầu bằng cấp và đủ loại kỹ năng, đặc biệt là phải thông thạo tiếng anh. Còn thất học chạy vặt như cô và Vy Oánh, giỏi lắm kiếm được mươi, mười lăm triệu là cùng. So với mức lương bốn mươi triệu chỉ việc ăn và làm đẹp ở Ổ Kẹo, đương nhiên là thấp.

Ánh mắt Vy Oánh quét khắp người cô, sự ghen tị loe loé:

- Chị vẫn theo người đã chọn chị ở tiệc trà đó ạ?

- Ừ.

Sự cảnh giác lập tức bật ra.

Vy Oánh tưởng Lăng Thạch Du chọn cô ta còn gì… Lăng Thạch Du nhìn tất cả, lựa chọn giữa một đám người đẹp câm lặng. Cô được chọn có phải vì Lăng Thạch Du hỏi ra cô còn trinh không?

Nếu không có màng trinh, liệu hắn có chọn Vy Oánh hoặc Từ Ngọc?

- Em muốn đổi chỗ làm mà chưa xin được ở đâu. Chị…

- Bảo Châu.

Đúng lúc đó, giọng trầm khắc nghiệt của Lăng Thạch Du vang lên sau lưng.

Bảo Châu thót tim, quay lại.

Vy Oánh nhìn thấy Lăng Thạch Du, hơi sửng sốt chút đỉnh, sau đó vui mừng tràn ngập trong đáy mắt. Tim gan Bảo Châu xoắn vặn, tức anh ách.

A, con ranh này muốn giật mỡ khỏi miệng cô.

Nó nghĩ Lăng Thạch Du từng cân nhắc chọn nó, giờ nó sẽ có cơ hội câu hắn để đổi đời.

Lăng Thạch Du không nhìn Vy Oánh một cái nào, nhướm mày:

- Sao?

- Nghiêm tiểu thư đau bụng. – Huấn Dư báo cáo.

- Đau bụng?

Hắn lập tức sáp tới, đặt tay lên má cô.

Bảo Châu ngước nhìn, hình ảnh hắn cúi đầu hôn Nguyên Xuân ùn ùn diễu qua diễu lại trước mắt khiến cô muốn khóc.

- Có cần đi bệnh viện không?

Lăng Thạch Du cau có khó chịu vì sự im lặng của Bảo Châu.

- Không cần. Em đỡ rồi. – Giọng cô run rẩy, cố đè nén đau tức, tỏ ra bình thường, không muốn hắn sờ má mình.

Hắn vừa cầm tay Nguyên Xuân, hôn hít ả ở chỗ tối…

Bảo Châu nắm cổ tay Lăng Thạch Du, kéo xuống khỏi mặt rồi buông ra, không dám nhìn vào mắt hắn. Cô thừa biết hắn sẽ bực vì thái độ bất hợp tác nhưng cô không thể ngọt ngào nịnh nọt nổi.

Thôi, muốn ra sao thì ra.

- Bảo Châu, vị này… - Vy Oánh lên tiếng, muốn bắt chuyện với Lăng Thạch Du.

Hắn liếc một cái rất nhanh rồi lại nhìn cô.

Hắn nhận ra Vy Oánh nhưng không có phản ứng, không thèm trả lời. Tên này trí nhớ tốt lắm. Không thể có chuyện hắn quên những sugar baby trong phòng hội nghị hôm đó vì hắn đã rất khó chịu với sự hiện diện của họ.

Vy Oánh nhìn Bảo Châu với ánh mắt tràn đầy hy vọng, muốn được giới thiệu.

Cô thở nặng nhọc:

- Đây là Lăng tổng…

- Chào ngài. – Vy Oánh mỉm cười, cố gắng khiến mình tươi tắn, xinh đẹp và hiền lành nhất có thể. – Không biết ngài có nhớ… chúng ta từng gặp nhau.

- Không nhớ.

Lăng Thạch Du khinh khỉnh buông hai chữ lạnh ngắt rồi nắm cánh tay Bảo Châu, kéo cô đứng dậy.

Bảo Châu loạng choạng một chút, bị hắn ghì vào ngực, ôm eo.

Ánh mắt hắn như đang mổ xẻ cô, tìm tòi xem vì sao thái độ của cô đột nhiên lạ lùng thế này. Bảo Châu biết mặt mình khó coi, khó ở nhưng không điều chỉnh được. Cô không muốn hắn đụng vào người.

Vy Oánh chưng hửng, tắt cười, dù khá sợ Lăng Thạch Du nhưng không thể để dàng bỏ qua cơ hội:

- Tôi đứng cạnh Bảo Châu trong phòng họp hôm đó… Ngài còn nhìn mãi… Tôi cứ tưởng mình mới là người được ngài chọn.

Câu nói này khiến Bảo Châu tức điên và thành công thu hút sự chú ý của Lăng Thạch Du.

Hắn quay hẳn đầu sang nhìn Vy Oánh, cuồng phong ẩn hiện trong mắt.

Vy Oánh không hiểu Lăng Thạch Du, không biết nguy hiểm sắp ập xuống đầu, lại cười duyên:

- Ngài nhớ ra rồi phải không ạ? Tôi…

- Muốn gì? – Lăng Thạch Du chặn họng.

Vy Oánh mừng như điên, bước tới trước một bước:

- Không biết nhà ngài có cần thuê giúp việc không ạ? Tôi và Bảo Châu khá thân thiết… Tôi có thể nấu nướng, dọn dẹp, làm vườn…

Trơ trẽn đến thế là cùng.

Muốn vào nhà hắn làm để tiện câu dẫn?