Vệ sĩ của hắn đâu? Hắn đuổi hết người đi để tâm tình với Nguyên Xuân, tranh thủ hôn hít ả?

Lăng Thạch Du đứng thẳng trở lại, không che chắn khuôn mặt Nguyên Xuân nữa.

Ả cười ngọt ngào, tay vẫn được hắn nắm chặt không rời.

Lăng Thạch Du bắt cá hai tay?

Hắn hôn Nguyên Xuân sau lưng cô trong khi tối qua vẫn cùng cô lăn lộn điên đảo muốn sập giường. Nguyên Xuân biết thừa mà vẫn cò cưa đưa đẩy hắn?

Sao ả có thể…

Cô không có sự lựa chọn, nhận tiền là phải câm miệng, dù daddy có đi với gái khác cũng phải chấp nhận nhưng Nguyên Xuân có thể lựa chọn mà.

Bảo Châu không thở được, loạng choạng lùi lại, được Huấn Dư đỡ lấy.

- Sao thế?

Huấn Dư chưa thấy Lăng Thạch Du, không biết vì sao Bảo Châu đột nhiên choáng váng, đỡ cô tìm chỗ ngồi.

Bảo Châu lén lút liếc về phía Lăng Thạch Du và Nguyên Xuân.

Vệ sĩ của hắn quay lại, che mất tầm nhìn khiến cô không thấy Lăng Thạch Du và Nguyên Xuân đang làm gì. Chỉ biết hắn vẫn nắm tay ả không rời, dán sát tới mức tưởng chừng sắp ôm ả vào ngực.

Có phải ả hối hận rồi?

Trước kia ả không nhận lời yêu Lăng Thạch Du, giờ thấy cô và hắn dính vào nhau thì ghen tuông, nhận ra tình cảm của mình với hắn, quay lại quyến rũ hắn? Lăng Thạch Du lập tức chấp nhận, nắm tay, hôn ả.

Cô sắp bị đuổi rồi phải không?

Phụ nữ giàu có, thành đạt, đời nào chấp nhận người mình yêu nuôi gái bên cạnh. Mà khi Nguyên Xuân đồng ý yêu Lăng Thạch Du, họ sẽ lôi nhau lên giường ngay, hắn cần gì cô nữa. Nguyên Xuân chưa ho lên tiếng nào Lăng Thạch Du đã tống khứ cô khỏi biệt thự rồi.

Mặt Bảo Châu tái xanh tái xám, hơi thở hỗn loạn, mồ hôi vã đầm đìa khiến Huấn Dư lo lắng:

- Bảo Châu… Sao thế? Mệt à?

- Em… - Bảo Châu không nói được, ngáp ngáp như cá mắc cạnh, mắt đỏ hoe.

Huấn Dư quỳ một gối xuống trước mặt cô:

- Thở đi… Hít thở sâu, ngửa cổ lên…

Bảo Châu làm theo, cố hít thở đều. Huấn Dư ấn vào bộ đàm. Cô vội níu áo y, lắc đầu lia lịa, không muốn y thông báo với vệ sĩ khác. Cô không muốn Lăng Thạch Du thấy tình trạng này của mình.

Hắn còn đang mải mê tình nồng ý mật với Nguyên Xuân, nắm tay ả không rời, đầu chốc chốc lại cúi xuống chừa cho cô bóng lưng nghiệt ngã, sao cô có thể quấy rầy khoảnh khắc tốt đẹp của họ.

- Lấy cho em chút nước…

- Được.

Huấn Dư lập tức đứng lên đi lấy nước.

Bảo Châu nhìn chằm chằm chân mình, thân thể run rẩy khe khẽ.

Cô sợ!

Tiền viện phí của mẹ và bà nội… Mẹ còn đang nằm phòng V.I.P…

Rời khỏi Lăng Thạch Du…

Cô không muốn, không cam tâm.

Mới nghĩ đến việc không được nhìn thấy hắn hàng ngày, ruột gan cô đã đứt thành từng khúc, tim muốn nổi tung.

Hắn sẽ ở bên Nguyên Xuân, sẽ ngủ với ả…

Sự ghen tức bùng cháy biến thành thù hận. Cô hận Nguyên Xuân, chỉ muốn nhào tới rạch mặt ả vì đã cướp người đàn ông của mình.

Nếu không có ả, Lăng Thạch Du sẽ không dễ dàng đuổi cô. Cô rất hợp khẩu vị hắn…

Bảo Châu gục đầu xuống, thay vì ôm trái tim đau nhức thì ôm bụng.

Huấn Dư bưng nước quay lại, thấy động tác đó, rút điện thoại ra:

- Tôi gọi cấp cứu.

- Đừng… Em ăn bậy… Không sao đâu… Đừng khiến em xấu hổ chết.

- Có cần vào nhà vệ sinh không?

- Từ từ đã. Anh nói bé thôi…

Huấn Dư gật đầu, đứng một bên nhìn cô uống nước.

Bảo Châu bị cơn ghen cào xé lồng ngực, bứt rứt khó chịu, chân rung bần bật. Cô không muốn xa Lăng Thạch Du, không muốn hắn ngủ với Nguyên Xuân.

Đau tim quá!

Hồi hắn bỏ đi bốn hôm không có tin tức gì cô cũng không đau đớn thế này. Tình cảm của cô với hắn đã sâu đậm đến mức này rồi sao?

Bảo Châu hoảng sợ.

Không không…

Cô đâu có thích hắn nhiều thế.

Tâm trí cô rối tinh rối mù vì ghen tức, sợ hãi, mâu thuẫn.

Ghen phát điên khi tưởng tượng Lăng Thạch Du ngủ với Nguyên Xuân nhưng không muốn bị hắn đuổi. Vậy chẳng nhẽ phải chấp nhận chung chạ?

Không không…

Đừng mơ.

Nguyên Xuân sẽ không chịu chung chạ. Lăng Thạch Du muốn yêu ả thì phải đuổi cô trước.

Bảo Châu hận Nguyên Xuân, lo sợ cho tương lai của mình.

Nỗi đau này cô có chịu nổi không?

Nước mắt đang rơm rớm chảy ra thì một giọng nói quen thuộc rụt rè vang lên:

- Bảo Châu?

Bảo Châu ngẩng đầu, kinh ngạc:

- Vy Oánh…

- Bảo Châu… Đúng là chị rồi…

Vy Oánh mừng rỡ đi tới, trên người mặc đồ của phục vụ, tay bê khay đựng rượu, khí sắc kém xa trước kia dù đã trang điểm.

Bảo Châu ngơ ngác hỏi:

- Dịch tổng tới đây? Mông Vũ có đến không?

Vy Oánh dừng cách cô bốn bước, ánh mắt lo sợ lia qua Huấn Dư.

Có chuyện rồi.

Lâu nay cô không dám liên lạc với Mông Vũ, sợ Lăng Thạch Du ghen.

- Vy Oánh… Em bị Dịch tổng đuổi à?

- Không. – Vy Oánh lắc đầu, không muốn nói trước mặt Huấn Dư.

Huấn Dư hay Võ Hạ đều nhận lương của Lăng Thạch Du để giám sát cô, không đời nào có chuyện họ để cô và Vy Oánh nói chuyện riêng.

Bảo Châu thúc giục:

- Mau nói… Có chuyện gì?

Vy Oánh đảo mắt, lẩm bẩm:

- Ổ Kẹo bị quét sạch rồi.

- Cái gì? – Bảo Châu kinh ngạc, ngừng thở. – Quét?

- Vâng. Bị giải tán chỉ trong hai tiếng đồng hồ. Dịch tổng đưa gia đình ra nước ngoài lánh nạn. Tất cả sugar baby tháo chạy tứ tán… Nghe nói có người đã bị công an bắt.

Bảo Châu há hốc miệng, trợn mắt, nói không nên lời:

- Ta… tại… sa… sao?

- Mọi người đồn đoán Dịch tổng đưa sugar baby cho vị tai to mặt lớn nào đó, bị phu nhân của người ta phát hiện, bị trả thù.

- Mông Vũ thì sao?

- Em không biết. Tất cả phải đổi số điện thoại, chuyển chỗ ở, mất liên lạc, không biết tình hình của nhau.

Ghê gớm đến thế sao?

- Nguyệt Nguyệt thế nào? Chị ấy đang được bao nuôi mà…

- Nguyệt Nguyệt phải bỏ bồ, bỏ đồ đạc, thu vén quần áo tư trang trốn trong đêm. Sau này Nguyệt Nguyệt có liên lạc lại với bồ hay không thì em không biết nhưng trong số những người mà sugar baby từng phục vụ, không ai chống đỡ nổi quyền lực của vị phu nhân kia. Mà dù chống được họ cũng không làm.

Đúng vậy!

Sao phải vì một Dịch tổng nhỏ bé, một sugar baby rách nát chẳng có bao nhiêu giá trị mà gây thù chuốc oán với một nhân vật lớn quyền khuynh thiên hạ.

Dịch tổng còn phải đưa gia đình ra nước ngoài lánh nạn, các sugar baby không trốn thì chết chắc.