Ngày hôm sau, Lăng Thạch Du vẫn không đi làm.Hắn đưa cô đi mua trang sức kim cương, thông báo một tin không vui:- Tối nay có tiệc sinh nhật con trai Trung tướng Khương. Em đi với anh.Bộ trang sức long lanh rực rỡ cũng không vớt được nụ cười của cô. Bảo Châu đặt nó xuống, nhỏ nhẹ hỏi:- Không đi có được không?- Cái gì? – Lăng Thạch Du nhướn mày dữ tợn.Nhân viên tiệm trang sức trông thấy, mặt thoắt cái trắng bệnh, bị khí thế của hắn doạ, tự động lùi nửa bước.Bảo Châu không muốn đi.Tiệc sinh nhật càng xa hoa tráng lệ, càng nhiều các vị tai to mặt lớn thì cô càng bị xoi mói, khinh thường. Người ta nhìn một cái lập tức biết cô là tình nhân mà Lăng Thạch Du nuôi.Ở nhà không sướng hơn à? Sao phải tự đưa thân đến chỗ lấp lánh không hợp với mình cho thiên hạ phán xét?Bảo Châu cúi đầu lẩm bẩm:- Rau muống không thể đặt cùng vàng… Em…- Phải đi. – Lăng Thạch Du rít khẽ, mặt đã cau có càng nhăn nhúm hơn. – Từ khi nào em được quyền lựa chọn vậy?- …Bảo Châu cân nín, ngực nặng, mồ hôi lạnh túa ra.Phải rồi, cô làm gì có quyền lựa chọn.Hắn đưa thẻ cho nhân viên, mua bộ trang sức kim cương trước mặt rồi xách cô tới shop đồ hiệu mua váy.Bảo Châu không muốn cười cũng phải cười vì lần đầu được sở hữu một chiếc váy gần trăm triệu và một bộ trang sức kim cương hơn hai trăm triệu.Xem ra tiệc này rất to. Hy vọng không có Tống Tương và Nguyên Xuân. Lăng Thạch Du rất lạnh lùng, quyết đoán, không nhượng bộ nên Bảo Châu phải chấp nhận.Chiều tối, cô gọi thợ đến trang điểm, làm tóc tinh xảo, mặc váy mới, đeo trang sức đắt đỏ. Lăng Thạch Du tỏ ra hài lòng, đưa cô đến nhà họ Khương dự tiệc.Bảo Châu bị choáng vì quy mô của bữa tiệc này.Khuôn viên Khương gia trang trí bằng đèn led sáng trưng như chốn bồng lai tiên cảnh, còn đẹp hơn trong phim. Chỗ nào cũng đầy hoa, sang trọng quý phái. Thảm đẹp đến nỗi Bảo Châu không nỡ bước lên, ước gì mình có tám con mắt để ngắm cho đã.Khách mời đương nhiên cũng toàn các vị tổng giám đốc tai to mặt lớn, các thiên kim tiểu thư, thiếu gia vọng tộc…Lăng Thạch Du được người Khương gia khúm núm đón từ cổng, tiền hô hậu ủng mời vào.Trung tướng Khương ở tiền sảnh chờ, tay bắt mặt mừng niềm nở, mời hắn vào bàn chuyện.Chào hỏi Bảo Châu bằng vài ba câu khách sáo xong, vị Trung tướng đứng tuổi tóc muối tiêu lập tức hạ giọng nói bằng một ngôn ngữ khác mà Bảo Châu chưa từng nghe. Hắn lễ độ đáp lời, vẫy tay ra hiệu cho Huấn Dư đưa Bảo Châu đi chỗ khác. Hắn và Trung tướng mất hút vào bên trong.Bảo Châu cứ tưởng mình phải bị xoi mói một trận, nào ngờ người ta không thèm nhìn kỹ. Cô vừa nhẹ nhõm vừa buồn cười, tự chế nhạo mình.Khách mời toàn quý ông, quý bà. Các tiểu thư thì xinh đẹp rực rỡ như muôn hoa khoe sắc, toả ra mùi tiền với đủ mọi loại váy áo đắt đỏ, trang sức kim cương, ngọc ngà châu báu lóng lánh. Không có Lăng Thạch Du bên cạnh, ai hơi đâu mà để ý đứa quê mùa như cô.Công việc của Lăng Thạch Du có tính bảo mật cao, đời nào cô được đứng một bên nghe, kể cả hắn có nói bằng tiếng nước ngoài đi nữa.Bảo Châu thoải mái hơn một chút, tìm chỗ trong góc khuất ngồi ngắm trai xinh gái đẹp.Huấn Dư vẫy phục vụ mang rượu và đồ ăn nhẹ đến cho cô.Bảo Châu thấy rất nhiều ca sĩ, diễn viên, người mẫu nổi tiếng. Còn có một đám các cô gái mặc đồng phục trông giống như sugar baby được hai vị tổng tài dẫn vào.Tiệc sinh nhật mà cũng đưa theo sugar baby sao?Bảo Châu mới nhìn được một lúc, chưa xác định đó có phải sugar baby hay không thì thấy Tống Tương và Nguyên Xuân đi vào.Họ lập tức được một đám người vây quanh, bắt tay bắt chân, nói chuyện vui vẻ.Nguyên Xuân mặc đầm đen đính đá rực rỡ, che hết khuyết điểm hình thể, để lộ đôi vai trần nuột nà, trông như nữ hoàng. Ả khiến tất cả những cô gái xung quanh bị lu mờ.Cũng là đầm, trang sức, túi xách nhưng đồ của ả có giá trên trời, tạo nên đẳng cấp khác biệt ghê gớm. Bảo Châu không muốn đứng gần Nguyên Xuân, cũng không muốn bị ả nhìn thấy.Cô đổi vị trí, nghiêng ngả sao cho mình bị bó hoa trang trí to vật trên bàn che khuất bớt.Huấn Dư đứng sau lưng cô, cười khẽ một tiếng.Bảo Châu ngước lên, cảm thấy mình ngu xuẩn kinh khủng, mặt nóng bừng.Có Huấn Dư cao xấp xỉ mét chín đứng ở đó, cô có chui xuống gầm bàn cũng bị Nguyên Xuân phát hiện.Mà Huấn Dư sao chẳng chuyên nghiệp như Võ Hạ vậy? Còn cười cô nữa chứ.Bảo Châu trừng mắt oán hận, môi bĩu ra.Huấn Dư thoáng ngạc nhiên, chớp chớp mắt.Chao ôi… Chủ nào vệ sĩ nấy.Mắt Lăng Thạch Du biết nói, mắt Huấn Dư cũng chẳng kém cạnh. Bình thường trông y như sát thủ, nào ngờ cũng có lúc chớp chớp mắt thể hiện cảm xúc sinh động thế kia.Chỉ năm phút sau, Bảo Châu bị Nguyên Xuân trông thấy.Ả vẫy tay, bị cô lờ đi thì rục rịch không yên, muốn thoát khỏi đám bạn để đi tới chỗ cô. Ả chỉ vị trí của cô cho Tống Tương và đám còn lại. Bọn họ buôn chuyện về cô, ánh mắt tò mò tọc mạch đảo qua đảo lại.Bảo Châu khó chịu, đứng lên đi tìm nhà vệ sinh.Huấn Dư theo sát phía sau, theo tới tận cửa nhà vệ sinh mới chịu dừng.Bảo Châu chỉ muốn ngồi luôn trong này cho đến khi tan tiệc để khỏi phải nhìn thấy Nguyên Xuân. Mà trời không chiều lòng người, vừa xem điện thoại được một lúc đã thấy Huấn Dư gõ cửa:- Bảo Châu, Lăng tổng gọi.- Vâng. Em ra ngay …Bảo Châu thở ngắn than dài, tô lại son, bất đắc dĩ ra khỏi nhà vệ sinh.- Lăng tổng ở mé trái biệt thự, hành lang nhìn ra bể bơi. Đi thôi.- Vâng.Huấn Dư tìm đường đưa cô ra.Biệt thự rộng ghê gớm, ra ngoài nhìn thấy bể bơi rồi mà không biết Lăng Thạch Du ở chỗ nào.Khách đông, đèn điện ngoài mờ ảo lung tinh xanh xanh vàng vàng như tiên cảnh, càng khó nhìn.Bảo Châu đi dọc bể bơi, đưa mắt tìm kiếm.Tìm một hồi, cô thấy Lăng Thạch Du đang đứng trong góc hơi tối, quay lưng về phía cô. Hắn không đứng một mình, có Nguyên Xuân ở bên cạnh.Bảo Châu nhíu mày, đi về phía đó.Mới được vài bước, cô khựng lại vì thấy Nguyên Xuân giơ tay, Lăng Thạch Du nắm lấy, đưa lên gần miệng.Cô nín thở, tim thắt lại.Gì vậy?Hôn tay?Trong sự sửng sốt của cô, Lăng Thạch Du hơi nghiêng đầu, cúi xuống.Ngực Bảo Châu muốn nổ tung.Hắn hôn Nguyên Xuân?Hôn tay chưa đủ, không nhịn được nên hôn môi?Cô lảo đảo lùi hai bước.