Lúc ăn, hắn và Tống Tương nói chuyện bằng tiếng Anh, Nguyên Xuân hầu như không nói lời nào. Thỉnh thoảng hắn giục Bảo Châu ăn nhanh lên, tập trung vào… khiến hai người kia biết hắn không muốn kề cà, cũng không dám chần chừ lâu.Bữa sáng diễn ra nhanh hơn cô tưởng.Khi xe đưa Lăng Thạch Du về biệt thự, tâm tình cô đã đảo một vòng quanh trái đất, lao lên trời rồi lại rơi xuống vực thẳm, không biết nên vui hay buồn.Biệt thự của Lăng Thạch Du nằm trên bãi biển, cực kỳ lộng lẫy, trái ngược với căn biệt thự đơn điệu mà họ đang ở. Đó là chuyện vui.Còn chuyện buồn là biệt thự của Nguyên Xuân và Tống Tương kẹp hai bên.Tống Tương khoe với Bảo Châu rằng ba người họ đã cùng nhau mua ba căn biệt thự này. Cứ đến Thương Sa là sẽ ở đây. Nhiều lần không hẹn mà gặp.Bảo Châu cười, lòng nhỏ máu, một lần nữa ý thức sâu sắc sự khác biệt kinh khủng giữa mình và Nguyên Xuân, giữa tình nhân tạm thời và bạn thân, giữa kẻ nghèo và người giàu.Được hắn quan tâm một chút, nhẹ nhàng một chút thì có gì mà vênh váo? Nguyên Xuân thân với hắn bao năm, cô đã là cái đinh gì.Tống Tương và Nguyên Xuân rủ Lăng Thạch Du đi lướt sóng nhưng hắn không đi. Hai người kia đi với nhau.Lăng Thạch Du dẫn Bảo Châu tham quan biệt thự.Vì hắn chẳng mấy khi ở đây nên không có phòng riêng khoá kín nào cả. Hắn và cô dùng chung một phòng có ban công rộng nhìn ra biển.Bảo Châu thích mê, đứng ngoài ban công hứng gió, phơi nắng.Lăng Thạch Du thấy cô đứng lâu, đi ra đứng cùng, hai tay chống lên lan can. Bảo Châu lập tức chui vào giữa hai tay hắn, lưng cô áp lên bộ ngực dày rộng. Tư thế này khiến cô có ảo tưởng hắn giam hãm độc đoán và chiếm hữu, tâm tình nhảy nhót không yên.Lăng Thạch Du gác cằm lên vai cô, thì thầm:- Chiều đưa em đi hóng gió. Thích xe mui trần hay mui kín.- Trần. – Bảo Châu cố kiềm chế sự hoan hỉ nhưng không thành, miệng cứ ngoác ra.- Ừ. Anh mời Tống Tương và Nguyên Xuân ăn tối. Em nấu nhé.- A… Vâng.Giọng ỉu xìu mất hứng của cô khiến Lăng Thạch Du nhướn mày:- Sao? Không thích?- Không phải… Nhưng mà…- Họ là bạn anh. Không thích cũng phải thích.Nói xong hắn bóp cằm cô, ép quay đầu lại, hôn mạnh lên môi.Bảo Châu vừa sợ vừa khó chịu, lẩm bẩm giải thích đứt quãng:- Họ… không thích em… Coi thường em.- Hừ.Lăng Thạch Du cười khẩy, mắt loé lên sự trào phúng giống như muốn nói: họ coi thường em là phải, bởi vì em chẳng có gì đáng để họ phải tôn trọng.Cũng may hắn không nói ra thành lời, nếu không cô chẳng còn mặt mũi nào.Cô quay lại ôm cổ, kiễng chân hôn hắn, nhấm nháp hương vị chỉ thuộc về hắn, tự động viên mình nghĩ ít, chuyên tâm tận hưởng những thời khắc quý giá này.Lăng Thạch Du xoa xoa eo cô, động tác rất nóng bỏng:- Không định ngủ một chút à? Đêm qua không ngủ được mà…- Có ngủ… Trưa anh muốn ăn gì?- Anh đưa ra ngoài ăn.- Vâng.Bảo Châu dụi mặt vào cổ Lăng Thạch Du, thoáng thấy bóng Nguyên Xuân và Tống Tương đi ra từ biệt thự bên trái, lén nhìn.Nguyên Xuân mặc bikini thể thao màu xanh, vác theo ván lướt sóng. Không còn quần áo hàng hiệu và giày cao gót hỗ trợ, trông ả rất bình thường. Ả cao nhưng tỷ lệ cơ thể không chuẩn, chân hơi ngắn, lưng dài.Khí chất của Nguyên Xuân rất cao quý, có điều khoảng cách xa không nhìn rõ mặt, không thấy bất cứ thứ gì ngoài dáng. Rõ ràng dáng cô đẹp hơn, da cũng trắng đều hơn.Lăng Thạch Du chỉ liếc một cái về phía Nguyên Xuân và Tống Tương rồi kéo cô vào nhà.…Chiều hôm đó, cô được Lăng Thạch Du đưa đi hóng gió bằng xe mui trần, ngắm cảnh đẹp, mua sắm váy áo và đặc sản Thương Sa. Sau đó cả hai cùng đi chợ rồi trở về biệt thự nấu bữa tối.Lăng Thạch Du loanh quanh trong bếp nghe điện thoại, bày tài liệu ra bàn xem, lật qua lật lại sột soạt.Hắn tranh thủ xử lý công việc vì cả ngày hôm nay đã chơi không. Cô không biết tiếng Pháp nên hắn thoải mái trao đổi với cấp dưới và đối tác, không sợ lộ bí mật gì.Gần 8 giờ, Nguyên Xuân và Tống Tương mang rượu tới, được Lăng Thạch Du ra cửa đón, đưa vào bếp.Tống Tương nhìn bàn ăn đã sẵn sàng, sửng sốt:- Ôi… Đây là Bảo Châu nấu à?- Vâng ạ. Thời gian hơi gấp nên em…- Hoá ra em là phụ bếp thật… Thơm quá, đẹp mắt nữa. Chắc ngon lắm. – Tống Tương hí hửng rút điện thoại ra chụp.Nguyên Xuân vào sau, lướt qua Bảo Châu:- Vất vả rồi.Cô sửng sốt, toàn thân cứng lại khi ngửi thấy mùi dầu gội và sữa tắm trên người Nguyên Xuân.Giống loại của cô.Hồi sáng cô chỉ ngửi thấy mùi nước hoa cao cấp toả ra từ Nguyên Xuân, lần gặp trước cũng vậy, không biết ả dùng dầu gội nào. Loại cô c dùng do cô tự mua, rất bình dân, không có lý gì một phó tổng giám đốc như Nguyên Xuân cũng trùng hợp dùng chung hãng dầu gội với cô.Ả phải dùng loại cao cấp nhất trong các dòng cao cấp, có giá mà người thường khó mua được để tránh đụng hàng chứ.Hay là…Ánh mắt loe loé thách thức của Nguyên Xuân khiến Bảo Châu bừng tỉnh, ngực tức tức.A, cái con mụ này…Đường đường là phó tổng, doanh nhân thành đạt, tiểu thư quyền quý… mà dùng chiêu trò giật bồ của mấy đứa sồn sồn não tàn như cô.Ả cố tình đổi sang loại dầu gội, sữa tắm cô đang dùng để quyến rũ Lăng Thạch Du?Ả nghĩ hắn thích mùi đó?Hắn có thích hay không chỉ hắn biết, chưa từng nói với cô, chẳng qua hắn không phàn nàn về mùi nên cô cứ dùng vậy thôi. Không lẽ hắn nói với Nguyên Xuân rằng hắn thích nên ả đổi?Bảo Châu tức đau ngực. Dù biết trí tưởng tượng của mình phong phú lại hay nghĩ linh tinh, suy diễn vớ vẩn nhưng cô không thể ngừng được, vẫn bị cái nhìn khiêu khích của Nguyên Xuân chọc sôi máu.Ả và Tống Tương ngồi vào chỗ. Lăng Thạch Du mở rượu, rót cho cả bốn người.Thấy mặt Bảo Châu tái mét, đứng như trời trồng, hắn trừng mắt ra hiệu.Nguyên Xuân cười đểu:- Bảo Châu, có chỗ nào không khoẻ hả em?Chỗ nào cũng không khoẻ.Cô cười gượng:- Không có.Bàn tay Lăng Thạch Du kín đáo đặt lên đùi cô, bóp bóp, ngầm cảnh cáo. Bảo Châu nén đau tức, mời chào Tống Tương và Nguyên Xuân thử món nọ, nếm món kia, tay gắp đồ ăn bỏ vào bát Lăng Thạch Du.Tống Tương vừa ăn vừa khen. Nguyên Xuân chỉ đụng đũa một chút, lấy lý do mình đang ăn kiêng để thoái thác. Những lúc Lăng Thạch Du không nhìn lên, ả quăng cho Bảo Châu những ánh mắt khinh bỉ, chê bai, khiêu khích rõ rệt.Bảo Châu sôi hết cả ruột gan, ăn như bò nhai rơm. Lát nữa Nguyên Xuân và Tống Tương về, Lăng Thạch Du sẽ trừng phạt cô. Biết thì biết, sợ cũng sợ mà cô vẫn không thể tươi cười nổi.Y như rằng…Tống Tương và Nguyên Xuân vừa về, Bảo Châu bị Lăng Thạch Du vác thẳng lên phòng ngủ, ném xuống giường, quần cho một trận ra bã.Hắn không hài lòng vì thái độ miễn cưỡng của cô, sắc mặt vặn vẹo rất khó coi.Hắn là Vua, bạn hắn là chúa, cô chỉ là người hầu. Thế mà người hầu dám tỏ ra không thích các vị chúa kia, khiến hắn mất mặt. Hắn không đánh đã là nhân nhượng lắm rồi.Bảo Châu chịu đựng cơn thịnh nộ câm lặng của Lăng Thạch Du, nội tâm nổi sóng. Hắn không nỡ xuống tay đánh cô dù rất tức giận.