Lăng Thạch Du ôm vai cô, đi nhanh về phía Nguyên Xuân và Tống Tương.Nguyên Xuân cũng bước tới phía trước.Bảo Châu sợ Lăng Thạch Du và Nguyên Xuân sẽ ôm nhau để chào hỏi, tay níu chặt lưng áo hắn. Có điều lo thừa. Lăng Thạch Du không phải người cởi mở như vậy, kể cả đối phương có là bạn thân đi nữa.Hắn khoác vai Bảo Châu, nhếch mép:- Chờ lâu chưa?- Hơn nửa tiếng rồi… - Tống Tương cười ha ha. – Đi ăn sáng nào.- Ừ.Bảo Châu chào hỏi, Tống Tương chỉ gật đầu, ánh mắt có chút ý vị. Cô đoán gã đã phát giác số điện thoại cô cho không đúng.Nguyên Xuân lia từ đầu đến chân Bảo Châu, cười giả tạo:- Em có mệt không? Nhìn hơi phờ phạc.- Không ạ. – Bảo Châu bắt mình phải cười lên để không quá ủ rũ kém sắc so với Nguyên Xuân. – Cảm ơn chị, em bình thường mà.Lăng Thạch Du ra lệnh cho vệ sĩ đem hành lý về trước, chỉ để Huấn Dư và hai người nữa đi theo.Xe đang đợi bên ngoài là xe mười sáu chỗ. Nguyên Xuân và Tống Tương mỗi người chỉ mang theo một vệ sĩ. Vừa lên xe, Tống Tương bắt đầu xổ tiếng Anh tía lia.Bảo Châu ngồi nhìn ra cửa sổ ngắm cảnh, chưa kịp nghĩ linh tinh và cảm thấy tự ti thì bàn tay Lăng Thạch Du đã vòng qua eo, kéo cô sát vào người. Bảo Châu liếc nhìn.Hắn như ông vua con thoải mái dựa vào ghế, từ tốn ấn đầu cô tựa lên vai mình, vỗ nhè nhẹ có ý dỗ cô ngủ, đừng nhìn ra ngoài nữa.Hành động đó lọt vào mắt Nguyên Xuân, sự ghen tức loé lên. Ả cố che giấu nhưng không kịp, bị Bảo Châu thấy. Cô khó chịu nhíu mày nhìn ả chằm chằm khiến ả chột dạ, phải dời ánh mắt đi chỗ khác.Cô không phải loại dễ bắt nạt.Nguyên Xuân rõ ràng có tình cảm với Lăng Thạch Du. Xem ra chuyến công tác này sẽ sóng gió lắm chứ không phải kỳ nghỉ dưỡng dễ chịu như cô tưởng tượng.Đường đường là phó tổng một công ty lớn, chắc không làm ra những hành động vu oan giá hoạ giật bồ đâu nhỉ!Cô và Lăng Thạch Du vừa tốt đẹp được ít ngày, giờ Nguyên Xuân nhảy vào, lỡ hắn thay lòng thì…Tống Tương sửng sốt vì hành động của hắn:- Thạch Du, tao không biết mày thích phát cơm chó thế đâu.- Hừ… - Hắn không thèm phát biểu.Bảo Châu thắc mắc:- Anh chị không đi làm ạ? Hay ra đón Lăng tổng rồi đi?- Anh xin nghỉ. Nguyên Xuân nghỉ lúc nào chẳng được. Lâu rồi Thạch Du không đến Thương Sa, phải tiếp đãi chu đáo chứ…- Nhà anh ở đây?- Không hẳn. Quá nửa thời gian trong năm anh đều ở thành phố này. Nguyên Xuân cũng ở khoảng ba, bốn tháng…Ra vậy!Bảo Châu thăm dò:- Hai người thân thiết quá…- Đương nhiên. – Tống Tương toét miệng cười, đẹp trai chói loá trong ánh ban mai.Nguyên Xuân cười lạnh:- Thân bình thường. Nhóm bốn người bọn chị thân đều, không ai hơn ai cả.- Thôi đi. Công ty Cực Quang của cậu đang muốn đu lên đùi Thạch Du, dựa hơi để kiếm chác nên mới nói thế chứ gì. Bình thường, tôi với cậu như anh em trai. Có rượu cùng uống, có xe cùng đua…Nguyên Xuân trừng mắt lườm Tống Tương.Lăng Thạch Du cau có khó chịu gấp đôi:- Vô ích. Dự án của Cực Quang rớt rồi.- Hả? – Tống Tương ngẩn người. – Rớt thật?Sắc mặt Nguyên Xuân thoắt cái tái mét, tay siết chặt:- Cực Quang rớt, vậy bên nào trúng?- Không thể tiết lộ.- Không cứu vãn được à?Hắn bật ra một tiếng cười khẩy.Bảo Châu ngước nhìn biểu cảm khinh khỉnh, ánh mắt lạnh lẽo, khí thế bá đạo như chúa một phương của Lăng Thạch Du, toàn thân nổi da gà.Đây chính là người đàn ông đã để lại ấn tượng không bao giờ quên với cô trong phòng hội nghị. Kẻ ban phát cho những người đối diện ánh mắt coi thường, tàn nhẫn như đang nhìn con gián dưới chân, không thích có thể giẫm chết tại chỗ.Không khí trong xe đóng băng. Nguyên Xuân sượng trân, vừa hoang mang vừa thất vọng. Tống Tương khó xử nhìn qua nhìn lại, cố vớt vát:- Thạch Du, dự án lần này là tâm huyết của Nguyên Xuân…- Tôi đã gợi ý, hướng dẫn cụ thể… Thậm chí lén tiết lộ vài thông tin mật… Kết quả thì sao? Tâm huyết mà chỉ đến thế thôi à?- Do… yêu cầu của bên cậu cao quá nên… - Nguyên Xuân lẩm bẩm.- Không đâu. Do cấp dưới của cậu làm quá ẩu. Hồ sơ và bản thuyết trình còn sai chính tả nữa cơ… Giống một mớ hỗn độn chắp vá một cách vội vã đầy cẩu thả, lấy chỗ nọ một tí, chỗ kia một tí. Tổng giám đốc không tự lên thuyết trình, để thư ký đọc thay… Nói thật, tôi chẳng có mặt mũi nào mở miệng nhờ vả người ta giơ cao đánh khẽ.- …Nguyên Xuân câm nín cúi đầu, vừa xấu hổ vừa nhục nhã, không khác gì học trò bị thầy mắng té tát trước mặt các bạn.Tống Tương định đỡ lời mà Lăng Thạch Du như vòi nước, đã phun là phun cho hết, không chen lọt:- Làm thì chẳng ra sao, người thì nghênh ngang, vênh váo cứ như được tổng thống chống lưng. Tôi chỉ có một lá phiếu chứ không nắm cả mười lá. Mà ngay cả phiếu của tôi, công ty cậu còn không lấy được, đừng nói thêm làm gì mất công. Đã thế lại không chịu tuân theo quy tắc ngầm, chẳng có chút thành ý nào.Nguyên Xuân nghẹn họng. Bảo Châu hả hê kinh khủng. Cô không biết hắn công tư phân minh thế này… và ngược lại, cũng không ngạc nhiên lắm vì đây chính là Lăng Thạch Du mà cô biết.Hắn có giới hạn, có nguyên tắc nhất định trong từng việc, từng tình huống cụ thể, tất cả đều không được phép vượt qua. Hắn nói “không” và không nghe trình bày bởi vì trước khi đưa ra quyết định, hắn đã xét kỹ các khía cạnh. Hắn chẳng thích cái gì cả, muốn hối lộ hắn khó như lên trời.Bảo Châu sung sướng vì Nguyên Xuân bị Lăng Thạch Du mắng thẳng mặt, lén lút cấu đùi mình để khỏi toét miệng cười.Tống Tương xoa dịu:- Thôi… Cái đó cũng không hoàn toàn là lỗi của Nguyên Xuân. Bên trên còn có tổng giám đốc, y giao việc cụ thể cho từng người mà… Đừng nói chuyện đó nữa. Ha ha… Tự nhiên tôi nhắc đến làm gì chứ…Lăng Thạch Du hừ lạnh, hạ giọng nói với Bảo Châu:- Không mệt sao? Ngọ nguậy như sâu vậy?Ngữ điệu hoàn toàn khác khiến tim cô tan chảy.- Không ạ. Em hơi đói…- Ừ. Ăn xong về ngủ, chiều đi chơi.- Vâng.Xe dừng ở quán ăn bên bờ biển, view đẹp mê hồn. Bảo Châu vươn vai, hít thở không khí trong lành, ngắm cảnh, toét miệng cười, tâm tình vui sướng.Lăng Thạch Du không để cô lớ ngớ lâu, nắm tay kéo tuột vào trong.