Những âm thanh không thể kiểm soát thoát ra vừa yếu ớt vừa kích tình, rót vào tai khiến hắn quên hết mọi chuyện, điên cuồng làm theo bản năng.

Bảo Châu không chịu nổi, rên rỉ van xin:

- Nhẹ… A… nhẹ thôi… Em…

Cô nói không nên lời, nước mắt sinh lý ứa ra.

Lăng Thạch Du trông thấy, tỉnh táo đôi chút, bế thốc cô lên mang tới giường, đặt xuống.

Bảo Châu sửng sốt, thở hổn hển nửa nằm ngửa ngồi, chống hai khuỷu tay lên giường.

Đây là phòng hắn… giường hắn…

Lăng Thạch Du thấy biểu cảm ngây dại của cô thì đắc ý, kéo chăn phủ kín mặt cô rồi trườn lên người.

Đắc ý chuyện gì cơ?

Bảo Châu chưa kịp suy nghĩ đã đón nhận tiếp một cú sốc nữa.

Chăn đầy mùi dầu gội, sữa tắm của hắn, giống như đang vùi mặt vào lồng ngực hắn vậy. Ruột gan cô quặn lên từng cơn, nắm chặt một góc chăn, nửa muốn kéo xuống nửa không nỡ. Chăn che hết ánh sáng, cô không nhìn thấy gì, xúc giác và khứu giác càng trở nên mạnh mẽ.

Bảo Châu lưỡng lự, thở gấp, hít căng lồng ngực hương thơm rất riêng chỉ thuộc về hắn.

Lăng Thạch Du không chần chừ lâu, tách hai chân cô, đâm vào.

- A…

Bảo Châu rúm người siết chăn trong tay, nằm ngửa ra giường cảm nhận sự xâm nhập cường hãn. Không nhìn thấy gì, tê tái dường như khuyết đại gấp đôi.

Nằm trong chăn của hắn, trên giường hắn, bị hắn ra sức vùi dập… quá nhiều kích thích khiến cô vừa rung động vừa thoả mãn. Cực khoái nhanh chóng kéo đến vật cho cô quằn quại không ngừng.

Lăng Thạch Du làm rất lâu, sợ cô ngạt, tự mình kéo chăn ra.

Hắn ngắm nghía khuôn mặt đỏ ửng lấm tấm mồ hôi, bóp cằm cô hôn chụt một cái khá hung hăng.

Bảo Châu ngây dại vì những chuyển động của hắn, giơ cao hai chân nhận hết.

Hắn lật úp cô xuống, vần vò, xoay ngang xoay dọc khắp giường khiến mồ hôi và ái dịch thấm ướt ga trải.

Hắn quấn chăn quanh người cô, khi thì che ngực, lúc lại che bụng, một lát sẽ kéo chăn che nơi tư mật.

Bảo Châu phát hiện hắn thích dùng chăn che chắn một phần cơ thể cô rồi ngắm nghía những phần còn lại.

Trước kia hắn chưa bao giờ chơi trò này.

Mỗi lần họ làm, chăn gối đều bị đạp văng xuống đất hoặc dẹp gọn sang một bên cho đỡ dính bẩn.

Có thể giờ hắn mới khám phá ra cách chơi khiến hắn hứng thú hơn.

Điên đảo rất lâu, khiến cô lên đỉnh thêm lần nữa hắn mới chịu phóng thích.

Bảo Châu mệt rã rời, nằm thở hổn hển, muốn lịm đi. Nhưng đây là phòng hắn… Cô không thể ngủ lại. Phải trở về phòng mình.

Nghĩ vậy, Bảo Châu giãy giụa định ngồi dậy.

Lăng Thạch Du vẫn chưa lấy lại nhịp thở bình thường, túm cô ấn xuống giường ôm chặt, phủ chăn lên cả hai, không cho cô đi đâu cả.

Trái tim cô tan chảy.

Hắn cho phép cô nằm ở đây… Vậy có thể ngủ một lát.

Bảo Châu nhắt mắt, ngủ luôn.

Lăng Thạch Du nghe tiếng cô thở đều đều, khoé miệng khẽ nhếch, hôn nhẹ lên đỉnh đầu cô rồi lấy điện thoại nhắn tin. Ánh mắt hắn loé lên tia sát tàn độc.

***

- Thu dọn đồ đạc, mai chúng ta đi Thương Sa.

Lăng Thạch Du lạnh lùng ra lệnh trong bữa tối.

Thương Sa? Thành phố biển phía nam? Tới đó làm gì?

Bảo Châu ngước lên, ngạc nhiên:

- Mai thứ 3, anh không phải đi làm ạ?

- Có. Đi một tuần.

- …

Đầu óc cô tạm thời đình trệ, không hiểu Lăng Thạch Du nói gì.

Hắn cau mày khó chịu:

- Sao? Không muốn đi?

- Không phải. – Bảo Châu vội xua tay. – Em… Anh tới Thương Sa công tác một tuần ạ?

- Ừ.

- Vậy… em cũng theo?

- Ừ.

Bảo Châu há hốc miệng kinh ngạc, nhìn chằm chằm Lăng Thạch Du. Hắn chẳng thèm nhìn lại, điềm nhiên ăn uống như thường.

Hắn đi công tác, đưa cô theo?

Rồi cô ở chỗ nào?

Đi theo làm vướng chân hắn à?

Rồi người ta hỏi cô là ai, biết trả lời sao đây?

Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng được hắn mang theo, Bảo Châu sướng muốn điên, cố nín cười mà không thể nhịn nổi, miệng ngoác ra:

- Tới đó mình ở đâu?

- Biệt thự của anh.

- A… Tốt quá. Vệ sĩ đi theo hết phải không?

- Gần hết.

Mắt Bảo Châu sáng lấp lánh như có sao, tâm tình lâng lâng sung sướng.

Nhà giàu thích thật. Biệt thự khắp nơi, đi công tác không cần ở khách sạn, rất thoải mái. Hắn mang cô theo cũng phải thôi. Hắn đi làm, cô ở nhà loanh quanh cơm nước, chẳng qua đổi từ nhà này sang nhà khác.

Bảo Châu càng nghĩ càng vui vẻ và mong chờ.

Đã hơn chục năm rồi cô không rời khỏi thủ đô, không được đi du lịch. Hồi bé đi chơi cũng là lớp cấp hai tổ chức du lịch mới được đi chứ gia đình cô không có điều kiện, làm gì có tiền. Giờ được hắn đưa theo tới Thương Sa, phải đi tắm biển cho thoả thích.

Lăng Thạch Du đột nhiên hỏi:

- Nói với người nhà chuyện của Nghiêm Quân chưa?

- Chưa ạ. – Bảo Châu từ trên cung trăng rơi bụp xuống mặt đất, nụ cười tắt lịm. – Người của anh vẫn chưa tìm thấy y?

- Ừm. Ba thằng còn lại cũng không thấy tăm hơi.

- Y sẽ tiêu hết tiền mất. Hay báo cảnh sát…

Lăng Thạch Du không trả lời, gõ gõ vào đĩa tôm. Bảo Châu nhìn tôm đã bóc sẵn, vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ. Cô gắp lên đút tận miệng cho hắn.

Ở nhà chỉ có hai người, không cần diễn cho ai xem, hắn như thế này thật lạ.

Nhưng cô thích.

Sau khi trận lăn lộn trong phòng hắn, hắn trở lại như trước kia, cắm chốt trong phòng cô khiến cô vui chết đi được. Tuy hắn vẫn cau có, khinh khỉnh, khó tính khó chiều, trừng mắt nhiều hơn trước nhưng hắn chịu mắng cô cũng ngoan ngoãn mà nghe. Còn hơn bị hắn ghẻ lạnh, ném vào một xó không nhìn đến.

Ăn uống xong, Bảo Châu lên nhà vội vã thu dọn đồ đạc.

Lăng Thạch Du đã vứt hết túi lớn túi nhỏ của cô nên cô phải dùng vali kéo của hắn. Đi cả tuần, đồ cần mang rất nhiều.

Lăng Thạch Du nhấn mạnh đừng mặc đồ như ở nhà khiến Bảo Châu phải bỏ hết quần bò áo phông ra, mang toàn váy ngắn đắt tiền. Hắn nói biệt thự ở Thương Sa là dạng biệt thự liền kề, nhà nọ gần sát nhà kia, cách nhau một bức tường rào thưa, nhìn sang nhà nhau được. Bảo Châu cũng không muốn hàng xóm tưởng cô là giúp việc. Mặc xấu, Lăng Thạch Du sẽ bị người ta chê cười.

Vì quá phấn khích nên ban đêm cô không ngủ được, nằm nghĩ ngợi linh tinh. Ba giờ sáng họ ra sân bay. Bảy giờ đã có mặt ở Thương Sa.

Bảo Châu tíu tít bên chân Lăng Thạch Du khiến hắn phải búng trán cô mấy lần để giảm bớp sự hưng phấn.

Thế nhưng khi họ ra đến cửa ra của sân bay, nụ cười trên môi Bảo Châu tắt lịm.

Nguyên Xuân và Tống Tương đến đón Lăng Thạch Du, tươi cười rạng rỡ.

Nguyên Xuân mặc đồ hiệu sang trọng quý phái khiến người người ngoái nhìn, ánh mắt lấp lánh tràn đầy thương nhớ xoáy vào Lăng Thạch Du.

Mặt Bảo Châu tái nhợt.