Rầm…

Cửa phòng sập lại, Lăng Thạch Du ôm chầm lấy cô, siết mạnh đến nỗi muốn nghẹt thở, cánh tay bị thương đau nhói.

Bảo Châu ngơ ngác đứng im như tượng cảm nhận cơ thể nóng rực, cứng như đá tảng, ngửi mùi hương, nghe tiếng tim hắn đập thình thịch rất nhanh… không thể tin vào các giác quan của mình.

Hắn thở hổn hển dù cố nhịn lại, vùi mặt vào tóc cô hít hà, một bàn tay vuốt dọc sống lưng, lực rất mạnh.

Gì thế này?

Tim cô đau nhói dễ dịu, xao xuyến rung động vì cái ôm bất ngờ, úp mặt vào cổ hắn. Những nơi da thịt tiếp xúc đều nóng bỏng như lửa.

Đã bốn ngày họ không làm tình, không ôm ấp thân mật ám muội. Mặc dù ngày nào cũng hôn hắn ngoài cửa hai lần nhưng hôn chào đâu có giống ôm ấp riêng tư. Nhất là hắn chủ động kéo cô vào phòng.

Bảo Châu không có tâm trạng nhìn lén phòng ngủ này, cứ dũi mặt vào cổ Lăng Thạch Du, tham lam hít hà mùi của hắn.

- Sang đây… làm sao ngủ? - Hắn thì thầm, giọng khàn đặc.

Ruột gan cô lộn ngược, trong đầu xuất hiện những hình ảnh hương diễm. Hắn tưởng cô sang cầu hoan sao?

- Không phải… Em chỉ… Em…

Cô muốn nói mình không sang để quyến rũ hắn, chỉ vì nhớ, muốn ôm một chút, muốn ở gần hắn… nhưng lời nghẹn trong ngực, không thoát ra được. Nói thế khác nào thú nhận cô thích hắn.

Đó là điều hắn không muốn mà.

Cho nên cô ngậm miệng, đu lên cổ hắn, mặc kệ hắn nghĩ gì thì nghĩ.

Lăng Thạch Du đứng im, Bảo Châu cũng không cử động. Họ cứ đứng ôm nhau, chẳng ai nói với ai câu gì, cũng không ai buông ra trước.

Ước gì thời gian ngừng trôi để cô được đứng như thế này mãi…

Tim hắn đập rất nhanh và mạnh.

Thứ đó từ từ cứng lên.

Bảo Châu đảo mắt ngạc nhiên.

Chỉ ôm thôi mà cứng được? Cô có làm gì đâu…

Cũng biết sinh lý hắn mạnh nhưng mới ôm thế này… Hay vì bốn ngày không làm, hắn nghẹn, dễ dàng nổi hứng?

Hắn muốn cô.

Suy nghĩ đó khiến Bảo Châu vừa đau lòng vừa thích thú. Đau vì ngoài thân thể dùng để trút dục vọng, cô chẳng có giá trị gì. Thích vì dù hắn muốn lạnh nhạt, bản năng vẫn khiến hắn khao khát cô mà không phải đứa con gái bất kỳ nào đó.

Đừng nghĩ đến Nguyên Xuân…

Điều kiện của Lăng Thạch Du thừa sức kiếm một đống tình nhân, có điều hắn không làm vậy, chỉ cho phép mình cô bước vào ngôi nhà này. Hiện giờ còn vào phòng ngủ của hắn…

Bảo Châu rướn người nhìn lén căn phòng, động tác này vô tình khiến thân dưới cọ xát vào vật đó. Lăng Thạch Du thở mạnh khó chịu.

Cô nóng mặt xấu hổ, mắt đảo quanh.

Phòng hắn chẳng có gì đặc biệt, đơn điệu hơn cả phòng cô. Bàn làm việc chất đầy tài liệu. Trên bàn uống trà có một sợi dây thừng khá to.

Thỉnh thoảng hắn sẽ đi leo núi, có dây thừng là bình thường.

Mông Vũ nói Lăng Thạch Du rất giàu, có lẽ trong phòng có két sắt lớn chứa vàng khối. Cô chỉ tò mò hắn có sở thích kỳ dị nào không. Hiện tại biết hắn bình thường, cô không muốn ở lại trong này. Lỡ tài liệu hoặc tiền bạc bị nhầm lẫn, bị bỏ quên… hắn nghi cho cô thì khổ.

Bảo Châu không nhìn nữa, rúc vào cổ hắn, tận hưởng cái ôm đầy cảm xúc.

Cô cựa quậy, thứ đó lại cọ xát, sự tồn tại trở nên mạnh mẽ đến mức không thể phớt lờ. Cơ thể cô phản ứng với pheromone và kích thích xấu hổ, bên dưới từ từ rỉ mật hoa.

Bốn ngày không làm khiến cô hứng lên nhanh chóng, nhớ những va chạm nảy lửa, khao khát dâng trào mãnh liệt. Chỉ vài giây ngắn ngủi, bên dưới đã ướt át trông thấy.

Cô còn thế này, chắc Lăng Thạch Du khó chịu lắm.

Vừa nghĩ đến đó thì hắn hít mạnh một hơi, buông lỏng vòng ôm, hôn trán rồi tìm tới môi cô, vội vã ngậm lấy.

Bảo Châu ư khẽ một tiếng.

Nào ngờ, âm thanh lọt vào tai Lăng Thạch Du giống như đổ dầu vào lửa. Hắn ghì gáy, xô cô vào cửa, điên cuồng hôn.

Má đau, môi đau, cánh tay cũng đau… Nhưng đau đớn thể xác không là gì so với cơn đau ngọt ngào thắt tim gan. Lửa dục từ động tác kịch liệt của hắn cháy lan sang khiến cô ngây ngất, yếu ớt hưởng ứng, há miệng nghênh đón nụ hôn ướt át ngọt lịm.

Lăng Thạch Du luồn lưỡi vào miệng cô, tay sỗ sàng tốc váy sờ đùi, chân chèn vào giữa hai chân cô. Thân hình lực lưỡng cố định cô lên ván cửa, hai bàn tay hắn sục sạo, một trên một dưới, xoa nắn bóp nặn đủ kiểu. Mắt hắn khép hờ, đục ngầu.

Bảo Châu thở hổn hển trong cơn kích tình kịch liệt, luồn tay vào trong áo phông, vuốt ve cơ bụng, sờ tới dây lưng muốn cởi ra.

Hành động của cô khiến dã thú thức tỉnh.

Hắn buông cô, vội vã cởi thắt lưng. Cô chỉ vừa kịp nhìn thấy thứ đó bật ra khỏi quần đã bị hắn nắm eo xoay người lại, kéo cao mông, tốc váy lên.

Quần lót giống như giấy vụn trong tay hắn, roạt một tiếng thành miếng giẻ rách. Hắn cuống quýt ấn.

- Ưm…

Bảo Châu chống tay lên cửa cảm nhận thứ đó thô bạo chen vào người mình, ép nơi chật hẹp phải tách ra, hai chân bủn rủn, thân thể run rẩy hưng phấn.

Khao khát dữ dội biến đau đớn nho nhỏ thành gia vị nêm nếm cho bữa tiệc thêm đậm đà ngon miệng.

Cứng, nóng và to…

Nhồi đầy, cọ xát khắp các ngóc ngách tạo nên những dòng điện đê mê tê dại.

Bảo Châu cong mông nhận hết, rên rỉ khe khẽ.

Lăng Thạch Du chỉ ngừng vài giây khi đã đi hết vào trong, sau đó nắm eo cô, hung hãn va chạm.

Thư sướng thôi chưa đủ, hắn thô lỗ sờ loạn khắp eo lưng, xé rách váy cô để miết trực tiếp lên da thịt mềm mại. Bảo Châu thở hổn hển phối hợp, cởi áo lót.

Khi thân thể cô không còn gì che chắn, băng ở tay trở thành điểm nhấn chói mắt khiến Lăng Thạch Du nhìn chằm chằm, động tác chậm lại.

Bảo Châu quay đầu, thấy sự xót xa ẩn hiện trong mắt hắn thì càng run rẩy. Cô áp tay lên má, mút môi hắn, thì thầm:

- Tiếp đi anh… Mạnh hơn…

Hắn sững lại mấy giây, sau đó lồng lộn như thú hoang, ép chân trên cô lên cửa. Lực thúc mạnh đến nỗi cô không trụ được, khuỵ xuống. Nếu không có Lăng Thạch Du ở phía sau ôm ghì, chắc cô đã nhũn thành một bãi nước, chảy xuống sàn.

Hắn cẩn thận để không đụng vào cánh tay bị thương, nâng đỡ cô trong vòng ôm vững chãi, tiếp tục đỉnh lên dồn dập.

- A… ưm… ưm…