Buổi tối Lăng Thạch Du về, Bảo Châu cố tình không ra đón, lúi húi ở trong bếp nấu cháo.Khi nghe tiếng giày lộp cộp tiến vào cô mới quay lại, bỏ muôi xuống, đi ra ôm hắn:- Anh về rồi… Em định ra nhưng không kịp.Cô ôm eo, kề trán vào ngực hắn.Lăng Thạch Du nhìn đồ ăn thừa lúc trưa để trên bàn và bệ bếp lộn xộn, nhíu mày:- Trưa nay ăn gì? Mấy món kia dở lắm à?- Không… Tại… không muốn ăn.Bảo Châu cố tình dùng dằng ôm, không buông ra. Lăng Thạch Du nắm vai cô, đẩy ra, cúi xuống định hôn thì cô rụt cổ, che miệng:- Đau…Hắn khựng lại, lông mày nhướn lên:- Đau miệng nên không ăn được?- Dạ…Một tiếng hừ lạnh trầm đục phát ra, tay hắn áp lên má cô, một lần nữa cúi xuống. Nhưng thay vì hôn lưỡi như mọi khi, hắn chỉ áp nhẹ môi vào môi, vờn mút chút đỉnh bên ngoài.Tim Bảo Châu nhói nhói vì cử chỉ dịu dàng đó.Lăng Thạch Du dường như cảm thấy không đủ, nấn ná khá lâu mới rời ra:- Giờ muốn ăn gì?- Em nấu cháo rồi. Cơm sắp xong, anh đi tắm đi…- Tay đau không?Bảo Châu khẽ gật đầu, môi hơi bĩu ra.Lăng Thạch Du nhìn chằm chằm, thoáng ngạc nhiên. Sau đó hắn sực tỉnh, đi qua Bảo Châu, tới bệ bếp:- Còn gì nữa? Anh làm nốt cho…- Không cần đâu. Em…Bảo Châu đang định từ chối thì nhớ ra kế hoạch làm mình làm mẩy, ngừng nói.Lăng Thạch Du cởi vest vắt lên thành ghế, xắn tay áo. Cánh tay lực lưỡng lộ ra, gân nổi vằn vện trông quyến rũ chết người khiến cô nhìn hoài không chớp mắt.- Đang nấu canh?- À… Vâng… Chưa thái rau… Chưa rửa rau thơm nữa.- Ừm.Hắn thành thạo lấy dao thớt thái rau, cô đứng một bên nhìn, lồng ngực nao nao.Thì ra có thể lười biếng một chút khi bị thương, hắn sẵn sàng làm hộ.Cũng phải. Hắn chăm chỉ thế cơ mà. Trước khi sống chung với cô, hắn không cần đầu bếp, tự mình đi chợ và làm việc nhà vì đa nghi, không muốn kẻ khác đụng vào đồ riêng tư. Mấy chuyện này với hắn là chuyện nhỏ thôi.Bảo Châu tự cười mình.Không có cô, hắn vẫn sống tốt. Cô chẳng có chút giá trị nào ngoại trừ tác dụng giải toả nhu cầu sinh lý.Bảo Châu tủi thân, ôm Lăng Thạch Du từ phía sau.Dường như hắn đoán được cô sẽ ôm, không giật mình, cũng không cứng người, động tác thái rau chậm lại một chút. Bảo Châu hỏi khẽ:- Nghiêm Quân đâu rồi ạ?- Trốn rồi.- Trốn? Bỏ chạy khỏi thủ đô?- Ừ. Ôm tiền bỏ trốn cùng 3 thằng kia.Bảo Châu vừa tức vừa khinh, khịt mũi:- Đồ khốn… Vậy bọn đã đánh Võ Hạ, anh xử thế nào?- Đang trong đồn cảnh sát.Bảo Châu ngạc nhiên:- Anh bảo không báo cảnh sát mà.- Không báo vụ cướp tiền thành công. Vụ ẩu đả có quá nhiều nhân chứng, không ém được. Bọn bị bắt cũng không biết Nghiêm Quân đã lấy được tiền.- Đúng nhỉ! Ơ… Sao cảnh sát không tìm em?Lăng Thạch Du nắm cổ tay Bảo Châu, kéo về phía trước để cô dán sát vào lưng mình.Hắn muốn được ôm chặt hơn.Bảo Châu lập tức ôm chặt mặc dù vết thương trên tay khá đau.Hắn không trả lời câu hỏi của cô.Ở hiện trường rất nhiều nhân chứng, chắc họ đều thấy cô bị vác đi. Không có lý gì mà họ không khai với cảnh sát. Nhưng cảnh sát lại chẳng đến tìm, cũng không gọi điện, chứng tỏ Lăng Thạch Du đã can thiệp, giữ cô ở sau lưng không cho thò mặt ra.Thật lợi hại!- Mấy thằng du côn đó sẽ bị xử thế nào ạ?- Bồi thường tiền hoặc ngồi tù.Ồ, vậy thì trộm gà không được còn mất nắm gạo. Bọn chúng sẽ oán trách Nghiêm Quân.- Còn Nghiêm Quân?Lăng Thạch Du không trả lời, bỏ rau vào nồi.Bảo Châu dính phía sau hắn, suy nghĩ lung tung, không biết phải nói với bà và mẹ kiểu gì.Nấu xong, Lăng Thạch Du xách cô ra ghế ấn ngồi xuống để dọn cơm.Cô ăn cháo, hắn ăn cơm.Miệng cô cũng không đau đến nỗi không thể ăn cơm, chẳng qua cô muốn giả bộ đáng thương, làm mình làm mẩy, níu kéo sự dịu dàng thêm chút nữa. Cô không muốn tiếp tục bị lạnh nhạt.Lăng Thạch Du đưa tay với lọ hạt tiêu. Bảo Châu vội cầm, đặt vào tay hắn mặc dù lọ chỉ cách bàn tay hắn một đoạn ngắn.Lăng Thạch Du nhíu mày nhìn lọ hạt tiêu rồi nhìn cô, có vẻ khó chịu. Bảo Châu giả vờ không hiểu:- Anh muốn lấy cái khác sao?- Không…Lăng Thạch Du cụp mắt xuống.Cô đã phát hiện ra mắt trái hắn không tốt từ lâu nhưng giả vờ không biết vì hắn đa nghi, ghét bị dò xét, không muốn kẻ khác biết điểm yếu của mình. Khi ít tập trung, hắn thường với trượt những đồ vật ở bên trái dù nó rất gần tầm tay.Mắt không tốt cũng không có gì phải che giấu nhưng nếu hắn đã không muốn tiết lộ thì đó là chuyện lớn, cô phải tôn trọng.Ăn xong, Lăng Thạch Du đuổi cô lên nhà nghỉ ngơi. Hắn tự dọn dẹp.Bảo Châu không dám cãi, lủi thủi lên phòng học tiếng anh.Hơn mười giờ vẫn không thấy hắn vào, cô thở dài chán nản.Lại nữa…Quan tâm chút xíu rồi rút lui về vỏ ốc, để mặc cô trong căn phòng lạnh lẽo. Thế chẳng thà đừng quan tâm, lạnh nhạt từ đầu đến cuối còn hơn.Hắn cứ bơm cho cô hy vọng sau đó khiến cô chưng hửng thất vọng. Đôi khi cô nghĩ hắn đang cố tình trêu đùa tình cảm của mình hoặc nhận ra cô nảy sinh tình cảm không đáng có nên phũ để dập tắt.Có điều trí tưởng tượng của cô quá phong phú, suốt ngày suy diễn đâu đâu. Trừ khi hắn nói thẳng ra hoặc cô tận mắt nhìn thấy… thì mới tin được.Bảo Châu ngồi đến gần mười một giờ vẫn không thấy Lăng Thạch Du sang, sự bức bối cào xé ruột gan. Cô đánh liều đứng dậy đi sang gõ cửa phòng hắn.Hôm nay đã hành động khác thường nhiều lần mà không khiến hắn tức giận, thử thêm lần nữa xem sao.Tim cô đập thình thịch, tai dỏng lên nghe ngóng.Gõ hai lần không thấy động tĩnh gì, hay hắn ngủ rồi?Cô đưa tay lên, đang định gõ lần nữa thì cửa phòng mở hé, Lăng Thạch Du thò đầu ra.Trạng thái của hắn không tốt, mắt tối đen khiến Bảo Châu lùi nửa bước, khẽ run rẩy như thỏ non đứng trước miệng cọp.Thấy cô đi tay không, hắn trừng mắt:- Gì?- Em…Bao nhiêu quyết tâm và liều lĩnh bay biến trước cái nhìn đóng đinh, Bảo Châu lắp bắp không thành tiếng.Lăng Thạch Du mở cửa lớn thêm một chút, lộ nửa thân thể. Mùi dầu gội và pheromone của hắn xộc vào mũi hun cô nôn nao cả ngực.- Em… không… không ngủ được…Biểu cảm của hắn đóng băng, mắt không chớp, không cử động.Bảo Châu vừa sợ vừa hổ thẹn, cúi đầu chờ nghe hắn nói:“Cô không ngủ được thì liên quan gì đến tôi. Đừng quấy rầy tôi. Biến về phòng đi.”Hoặc hắn không thèm nói gì, trực tiếp sập cửa vào mặt cô.Nhưng chờ mãi vẫn không thấy có động tĩnh, Bảo Châu liếc lên.Đúng lúc đó, bàn tay Lăng Thạch Du phóng tới, chộp lấy cổ tay cô, kéo mạnh. Cô sửng sốt, bị hắn kéo vào phòng.