Bảo Châu há miệng ngáp ngáp, sửng sốt đến ngu người:- Anh không đuổi em thật ạ?- Không.- Nhưng mà Nghiêm Quân… cướp của anh…Lăng Thạch Du cáu tiết búng trán Bảo Châu.Cô giật mình, rụt cổ. Hắn xót ruột, xoa xoa chỗ mình vừa búng.Bảo Châu mừng như điên.Hắn sẽ không đuổi cô bất chấp việc Nghiêm Quân chặn đường cướp trắng trợn tiền của hắn. Lòng cô nhẹ nhõm, sự tủi thân trào lên. Cô oà khóc nức nở:- Đồng bọn của Nghiêm Quân… đánh Võ Hạ… Võ Hạ sao rồi?- Không sao. Đi bệnh viện rồi.Lăng Thạch Du ôm mặt cô, nước mắt rơi đến đâu hắn gạt đến đó, biểu cảm hung dữ rất đáng sợ nhưng động tác dịu dàng.- Thẻ bị hack, chúng lấy hết tiền rồi. Hu hu…- Ngoan, nín đi…Lăng Thạch Du kéo cô ngồi lên đùi mình, ôm chặt, hôn lên mái tóc rối bời rồi vụng về vuốt ve, dỗ dành. Lồng ngực hắn phập phồng, tim đập thình thịch vừa nhanh vừa mạnh, nghe rõ tiếng. Hắn tức giận mà cố kiềm chế.Bảo Châu ôm cổ hắn, khóc to hơn:- Y đánh em… Đau lắm… Lấy dao đâm… đâm vào tay… Móc ngón cái… vào vết thương.Lăng Thạch Du hít mạnh, xoa xoa lưng, hôn trán cô rồi tì má lên đó:- Nín đi… Mọi chuyện qua rồi. Không sao… không sao… Đừng sợ…Bảo Châu vùi mặt vào ngực hắn khóc hu hu.Huấn Dư và vệ sĩ quay lại. Lăng Thạch Du ra lệnh cho tài xế lái xe về nhà, gọi bác sĩ riêng tới.Bảo Châu khóc một hồi, sự tức tối, uất hận và sợ hãi giảm bớt. Cô vừa nấc vừa hỏi:- Anh có báo cảnh sát không?- Không.- Nhưng Võ Hạ bị thương nặng như vậy… Nghiêm Quân và đồng bọn phải trả giá chứ. Hay là báo cảnh sát đi…- Không cần. Anh xử lý được.Bảo Châu nhìn đôi mắt cuộn trào sóng dữ loe loé tà ác của Lăng Thạch Du, không hiểu sao tin tưởng hoàn toàn vào lời hắn nói. Dù không báo cảnh sát, Lăng Thạch Du cũng thừa sức nghiền Nghiêm Quân ra bã. Cô ấm ức nhắc:- Còn tiền nữa… Phải lấy lại hết…- Ừm. Lấy cả gốc lẫn lãi.Hắn rút khăn giấy lau mặt cho cô, lực tay rất nhẹ nhàng, động tác vụng về. Tay còn lại ôm lưng cô xoa xoa. Bảo Châu nấc khẽ, tì mặt lên ngực hắn, rúc rúc.Ôm nữa đi… Mạnh lên... Cô đã quá chán nản vì sự lạnh nhạt xa cách của hắn mấy tuần vừa rồi. Cô không thích hắn đột nhiên xông vào phòng, làm tình hùng hục, không hôn, không ôm ấp… làm xong lập tức bỏ đi.Cô muốn hắn trở lại thành Lăng Thạch Du như hồi mới sống chung. Muốn hắn luẩn quẩn trong phòng cô để làm việc, đọc sách. Muốn được hắn ngủ đến sáng. Nhưng cô không dám nói, chỉ có thể ngồi một chỗ đợi hắn. Giờ được ôm, phải ôm cho đã.Tim nhói từng hồi, cô tham lam hít ngửi mùi trên người hắn, cầu mong xe chạy chậm một chút để được ôm lâu hơn.Lăng Thạch Du ngược lại, có vẻ sốt ruột. Sau khi cô ngừng khóc, hắn buông lỏng tay, khẽ rung chân. Dường như hắn muốn đặt cô ngồi xuống ghế.Bảo Châu giả vờ mắt điếc tai ngơ, nếu hắn không mở miệng ra lệnh hoặc thẳng tay đẩy, cô sẽ không buông. Khuôn mặt Nguyên Xuân lượn lờ trong tâm trí thổi sự thù ghét cháy bùng thiêu đốt lồng ngực.Có phải Lăng Thạch Du lạnh nhạt với cô vì Nguyên Xuân? Họ định tiến tới với nhau, cô là vật cản?Lăng Thạch Du muốn đuổi cô nhưng tiếc món đồ chơi vẫn còn mới mẻ, Nguyên Xuân lại chưa đồng ý làm bạn gái hắn nên hắn giữ cô lại dùng tạm. Dùng thì dùng chứ không còn mặn mà như trước vì nghĩ cô vừa đảo mỏ vừa dối trá, còn duy trì liên lạc với má mì của động cũ.Tim đau nhoi nhói, nước mắt chực ứa ra.Thấy cô sắp khóc lại, Lăng Thạch Du vỗ lưng, thì thầm:- Nín… Mai đi mua sắm…Bảo Châu lắc đầu.Cô không cần mua gì cả.- Anh chuyển bà nội tới phòng V.I.P.Cô vẫn lắc đầu.Tình trạng của bà xấu đi vì tuổi tác, có dùng thuốc tiên cũng không cứu được, trời cho sống thêm ngày nào biết ngày ấy. Bà ở phòng đó quen rồi, có bệnh nhân khác bầu bạn. Nếu chuyển tới phòng riêng, một mình bà sẽ cô đơn lắm.- Muốn gì?Bảo Châu không trả lời, tay bất giác ôm chặt hơn.Điều cô muốn, Lăng Thạch Du không thể cho cô.Cô muốn hắn dịu dàng, mở lòng với mình.Thật là vọng tưởng hão huyền.Họ thuộc về hai thế giới khác nhau. Hắn giỏi giang, giống như mặt trăng trên trời. Cô thì dốt nát, xuất thân bần tiện, chỉ có thể ngước nhìn hắn toả sáng, chờ ngày hắn chán mình, sánh bước cùng một mặt trăng khác.- Cứ suy nghĩ đi. Trừ tiền mặt, thứ gì cũng có thể cho em.- Tại sao?Đáp lại cô là sự im lặng bất tận.Có lẽ Lăng Thạch Du ác cảm với việc chìa tiền vào mặt đối phương. Hoặc hắn muốn khống chế cô, bắt cô phải phụ thuộc hoàn toàn vào hắn, nghe lời tuyệt đối hắn mới trả viện phí cho bà và mẹ.Bảo Châu không muốn nghĩ nữa.Cô đã nghĩ quá nhiều suốt thời gian qua, mệt rồi.Lăng Thạch Du gọi bác sĩ riêng đến nhà. Khi họ về tới nơi, cô được bác sĩ sát trùng vết thương, băng bó lại, tiêm phòng uốn ván, bôi thuốc lên mặt...Lăng Thạch Du đứng bên cạnh nhìn chằm chằm khiến bác sĩ căng thẳng.Bảo Châu thông cảm với ông ta. Khí thế của hắn quá mạnh, nhất là trong lúc này.Xong xuôi, hắn đưa cô lên phòng, lệnh cho cô phải nghỉ ngơi rồi rời đi.Bảo Châu vội vào nhà tắm soi gương, thở ngắn than dài vì bộ dạng xấu xí của mình. Má sưng đỏ, môi vêu ra. Đã thế cô còn khóc lóc, hai mắt như hai quả nhót. Chưa kể đến đầu tóc rối bời, quần áo xộc xệch.- Trời ơi…Bảo Châu ôm đầu, ngồi thụp xuống sàn, không dám nhìn.Xấu quá…Hắn thấy hết rồi.Chết mất!Cô vò đầu bứt tai, động đến vết thương ở tay đau thấu óc. Cô kêu gào, tự cáu giận chính mình, lấy quần áo đi tắm.Vì vết thương không được dính nước nên Bảo Châu tắm rất lâu. Khi ra ngoài đã thấy vệ sĩ bê đồ ăn vào.- Nghiêm tiểu thư, ăn trưa đi.- Lăng tổng đi rồi ạ?- Vâng. Đồ ăn này ngài ấy đặt cho cô.- Cảm ơn anh.Bảo Châu nhìn đồ ăn trên bàn, trong lòng hỗn loạn phức tạp khó nói.Mỗi lần Lăng Thạch Du đối xử tốt với cô rồi ra ngoài, khi trở về sẽ quay lại trạng thái lạnh lẽo xa cách. Cô không muốn lần này cũng như vậy.Đồ ăn rất ngon nhưng miệng đau, cô nhai rất chậm.Nếu là trước đây, cô sẽ tiếc tiền, tiếc đồ ăn ngon mà cố ăn hết. Cô sẽ không làm Lăng Thạch Du phải bận tâm, cố gắng không phạm lỗi, nghe lời tuyệt đối. Nhưng giờ, đột nhiên cô không muốn ngoan nữa.Nếu ngoan, hắn sẽ lại rúc về căn phòng kia, giữ khoảng cách với cô.Nghĩ ngợi một hồi, Bảo Châu buông đũa, không ăn nữa.Nghiêm Quân vừa gây đại hoạ mà Lăng Thạch Du còn không đuổi cô. Giờ cô làm mình làm mẩy một chút xem hắn phản ứng thế nào.