Bảo Châu đứng trước cửa kho khóc như mưa, đầu tóc rối bời, má trái sưng húp, cánh tay trái chảy máu ròng ròng đau buốt. Nhưng cô không quan tâm, trong đầu đều là hình ảnh của mẹ và bà nội, nỗi sợ hãi về cơn thịnh nộ của Lăng Thạch Du ngày càng lớn, bóp chặt cổ họng và trái tim khiến cô không thở nổi.

Loạng choạng tựa vai vào cửa, Bảo Châu run rẩy tưởng tượng ra viễn cảnh đen tối khi đối diện với Lăng Thạch Du.

Võ Hạ đã báo cảnh sát. Sớm thôi, Lăng Thạch Du sẽ biết chuyện.

Mấy thằng đánh nhau với Võ Hạ có khi bị bắt rồi. Nghiêm Quân và những thằng còn lại sẽ lộ chân tướng ngay. Kiểu gì y chẳng bỏ trốn.

Thật ngu xuẩn!

Sao Nghiêm Quân có thể tự tin nghĩ vì y là anh trai cô nên Lăng Thạch Du sẽ không báo cảnh sát? Y tưởng hắn sẽ cho chìm xuồng vụ này?

Không đâu.

Hắn sẽ bỏ y vào cối, mặt không đổi sắc, giã nhuyễn thành giò nạc.

Hắn sẽ đuổi cô.

Mẹ và bà nội làm sao bây giờ?

Bảo Châu tức nghẹn thở, hận Nghiêm Quân, hận chính mình vô dụng. Biết thế ngay khi bọn nó ập đến, cô cầm thẻ ném quách đi cho rồi. Người qua đường nhặt được cũng chẳng thể quẹt vì không có mật khẩu. Lăng Thạch Du khoá thẻ, làm lại cái khác là xong.

Ngu thế không biết.

Bảo Châu tự đập đầu mình vào cửa.

Ba chiếc ô tô đen lao tới, nối đuôi nhau đỗ ở bãi đất trống trước kho. Xe đi đầu gắn còi hụ của cảnh sát trên nóc.

Thế nhưng khi cửa xe mở, Bảo Châu thấy vệ sĩ của Lăng Thạch Du ào ào kéo xuống trong đó có cả Huấn Dư – kẻ thân cận nhất bên cạnh hắn.

Thấy gã là thấy hắn.

Tim Bảo Châu thót lên.

Không thể nào…

Hắn đang đi làm cơ mà… Sao tới nhanh như vậy được?

Cô kinh hãi đứng thẳng người, nhìn Huấn Dư mở cửa xe thứ hai, cúi đầu cung kính.

Lăng Thạch Du bước ra, giống như một nhát búa đập thẳng lên đầu cô, choáng váng xây xẩm, hoa mắt ù tai. Bảo Châu không thở được, sợ điếng người, hoá đá tại chỗ.

Hắn đến?

Giờ này hắn phải ở công ty chứ?

Cô chưa chuẩn bị tinh thần đối diện với sấm sét mà…

Làm thế nào đây?

Nói gì bây giờ?

Bảo Châu run như cầy sấy.

Vệ sĩ xuống hết khỏi xe nhưng không tiến tới, không có động thái truy bắt những kẻ đào tẩu. Bảo Châu chẳng thấy bóng dáng cảnh sát nào.

Vậy còi hụ kia là giả?

Không không… Cái đó đâu thể mua ngoài chợ. Bị mời lên đồn uống trà ngay.

Sao Lăng Thạch Du có? Hay hắn mượn của bạn là cảnh sát?

Nhưng giờ không phải lúc nghĩ chuyện đó. Nói gì với hắn đây?

Đột nhiên, Bảo Châu muốn bỏ chạy.

Có điều, ánh mắt lạnh như băng của Lăng Thạch Du đóng đinh cô tại chỗ. Giống y hệt lần đầu họ gặp nhau, sự cau có khinh khỉnh khiến hắn trở nên xa lạ. Rõ ràng hắn rất khó chịu với cô, giống như đã từng khó chịu vì sự hiện diện của các sugar baby trong phòng hội nghị.

Lăng Thạch Du chỉ tiến lên phía trước ba bước, nhìn kỹ cô mấy giây rồi cất giọng lạnh nhạt:

- Kẻ nào chủ mưu?

Sự sợ hãi như dung nham núi lửa ào ào phun ra, thiêu đốt, nhấn chìm cô trong quẫn bách, hổ thẹn. Nước mắt trào khỏi mi, không kìm được.

Trước cái nhìn như xuyên thấu, kết tội đó, mọi lời nói dối bay biến khỏi tâm trí. Cô mếu máo lắp bắp:

- Là… Nghiêm Quân…

- Cái gì? – Lăng Thạch Du dường như không nghe rõ vì khoảng cách khá xa, nhướn mày.

Bảo Châu nghẹn ngào, cố nói to:

- Nghiêm Quân… Y… có đồng bọn… Chúng… lấy hết tiền trong… thẻ… Em xin lỗi… Em…

Lông mày Lăng Thạch Du nhíu chặt, hai tay giang ra.

Bảo Châu ngơ ngác không hiểu.

Hắn đánh mắt ra hiệu.

Đôi mắt biết nói phát mệnh lệnh: đến đây.

Nhưng Bảo Châu không nhúc nhích, nghĩ mình nằm mơ.

Hắn giang tay ra làm gì?

Động tác đó giống như muốn ôm cô.

Sao có thể?

Lăng Thạch Du mất kiên nhẫn, trừng mắt ra hiệu lần nữa.

Huấn Dư đứng phía sau hắn, sợ cô không hiểu, ngoắc ngoắc hai ngón tay gọi cô tới gần.

Giống như đột nhiên bị ném lên mây, Bảo Châu vội vã bước về phía hắn, hơi loạng choạng mấy bước đầu vì sửng sốt.

Muốn làm gì?

Gọi cô tới tát cho mấy phát?

Hay lôi về trói lại trừng phạt?

Nhưng hắn giang tay…

Mặt hắn cau có khó chịu thế kia cơ mà…

Bảo Châu càng bước càng nhanh, trái tim run rẩy nhảy loạn. Khi cô chỉ còn cách hắn mấy bước, hắn hơi khom người, chúi về phía trước đón. Bảo Châu cứ thế lao vào vòng tay hắn, sững sờ bị hắn ôm ghì vào ngực. Hai cánh tay rắn chắc siết chặt eo lưng, nhấc bổng cô khỏi mặt đất. Mùi nước hoa cao cấp và mùi pheromone đồng thời xông vào mũi, nao nao…

Giọng trầm rung dữ tợn vang lên bên tai kèm theo hơi thở nóng hổi:

- Nghiêm Quân chủ mưu?

- Vâng…

- Em đọc mật khẩu?

- Không không… Em không đọc. – Bảo Châu sợ chết khiếp, lắc đầu như điên. – Y mang theo hacker… Thằng đó hack thẻ. Em…

- Ngu xuẩn.

Bảo Châu nghẹn như cá mắc cạn, không hiểu Lăng Thạch Du có ý gì.

Hắn ôm rất chặt nhưng giọng hung dữ, còn chửi cô ngu. Hành động và lời nói của hắn mâu thuẫn, khiến cô rối tung rối mù.

- Lần sau cứ đọc mật khẩu cho bọn nó…

- Dạ?

Lăng Thạch Du buông cô ra, trừng mắt lườm chỉ hận rèn sắt không thành thép rồi kéo cô về phía xe, ấn vào trong.

Hắn hất đầu ra hiệu cho Huấn Dư. Gã lập tức dẫn vệ sĩ đi về phía kho.

Nhưng Nghiêm Quân và đám kia đã chạy cả rồi mà…

Lăng Thạch Du vào xe, lấy hộp đựng bông băng y tế, xem xét vết thương trên tay Bảo Châu. Mắt hắn tối sầm, hai hàm nghiến chặt, hơi thở phập phồng kiềm chế cơn thịnh nộ. Hắn lau máu, đổ cồn sát trùng vết thương rồi thành thạo băng lại. Động tác giống như đã thực hiện vô số lần, băng rất đẹp.

Bảo Châu đau tái mặt mà không dám kêu, quan sát từng biểu cảm trên mặt hắn. Khi hắn băng xong, cô mếu máo hỏi:

- Anh sẽ đuổi em đi?

- Điên à? – Lăng Thạch Du trừng mắt nạt.

Bảo Châu giật thót mình, nước mắt lách tách rơi xuống. Hắn vuốt má trái sưng húp của cô:

- Lần sau đọc mật khẩu cho bọn nó… Vì một tỷ mà để bị đánh ra nông nỗi này. Ngu ngốc.