Bảo Châu hoa mắt, ù tai, lồm cồm bò dậy định chửi tiếp thì tên tóc dài cắt ngang:

- Nghiêm Quân, lấy bao nhiêu?

- Có thể quẹt tối đa bao nhiêu lấy bấy nhiêu.

- 1 tỷ.

- …

Cô kinh hãi há hốc mồm nhìn chiếc thẻ đang nằm trên máy quẹt.

Nghiêm Quân sửng sốt, không động.

Hai thằng phía sau văng tục.

- Điên à? – Bảo Châu giãy nảy. – Thẻ đó chỉ quẹt tối đa 20 triệu 1 ngày. Lấy đâu ra…

Thằng tóc dài không thèm nghe, nhìn chằm chằm Nghiêm Quân.

Y chạy tới ngó laptop, mắt trợn to thô lố:

- Thật hay đùa? Thẻ nào chẳng có giới hạn… Tao tưởng cùng lắm vài ba trăm triệu…

- Trong này có 1 tỷ. Quẹt không giới hạn. Có thể lấy hết.

Nghiêm Quân nhìn màn hình một hồi, mắt sáng rực như đèn pha.

Bảo Châu vùng dậy hét lên:

- Không được… Đó là tiền của Lăng Thạch Du.

Nghiêm Quân quát một tiếng.

Hai thằng phía sau lập tức túm chặt hai tay, khống chế cô.

Bảo Châu giãy giụa, sợ hết hồn:

- Nghiêm Quân… Nếu Lăng Thạch Du báo cảnh sát… mày và lũ đồng bọn ngồi tù mọt gông. Không được lấy…

- Không đâu. Bọn nhà giàu làm ăn bậy bạ, không thích dính vào cảnh sát. Nó sẽ không báo đâu. Làm đi… Lấy hết cho tao.

Tên tóc dài lập tức gõ lạch cạch trên laptop.

Hai tiếng tít tít vang lên, tên tóc dài nhíu mày nhìn Nghiêm Quân:

- Thẻ này không hack được. Tao mà động tay nó tự động khoá luôn.

- Cái gì? Vậy phải làm sao?

- Bảo em mày nhập mật khẩu đi. – Tên tóc dài hất hàm về phía Bảo Châu.

Nghiêm Quân nhìn lên. Hai thằng đồng bọn lập tức kéo cô tới gần bàn.

Bảo Châu lắc đầu căm phẫn:

- Không… Lăng Thạch Du sẽ báo cảnh sát… Chúng mày sẽ bị bắt hết…

- Lắm mồm. Chỉ cần mày không khai ra, nó làm sao biết. – Nghiêm Quân rút dao, vẫy đám kia đưa Bảo Châu tới gần.

Y nắm tóc cô, dí dao vào mặt:

- Mật khẩu bao nhiêu?

Bảo Châu nhìn con dao găm sáng loáng, kinh ngạc, căm hận, quên cả sợ:

- Làm gì? Muốn rạch mặt tao? Tao là em gái mày… Khuôn mặt này đang kiếm tiền trả viện phí cho mẹ…

- Đừng lắm lời. Đọc mật khẩu ra thì ai làm gì mày đâu.

- Nghiêm Quân… Đầu mày có não không vậy. – Bảo Châu tức phát khóc. – Giờ mày cướp của hắn, ngày sau mày sống yên à? Hắn sẽ đuổi tao… Tiền đâu mà chữa cho mẹ và bà nội…

- Tao lo được.

- Mày tưởng hắn sẽ để mày giữ một tỷ này? Không đâu… Dù mày không phải ngồi tù cũng bị trả thù thân tàn ma dại. Lúc đó mày thậm chí không lo nổi cho thân mình, đừng nói lo cho mẹ… Rồi hắn đuổi tao, mẹ chết mất… Nghiêm Quân… dừng lại đi.

Ánh mắt Nghiêm Quân chao đảo, lưỡng lự.

Một thằng đồng bọn chép miệng:

- Quyết định nhanh lên. Sợ tù thì lấy ít thôi. Làm đến mức này rồi, không lấy đồng nào có mà điên.

Nghiêm Quân nheo mắt, siết mạnh tóc Bảo Châu, ấn mũi dao vào má trái cô:

- Đọc mật khẩu ra…

- Không. – Bảo Châu thách thức, toàn thân run bắn. – Mày rạch đi… Mày lấy tiền, Lăng Thạch Du sẽ đuổi tao… Mày rạch, sau này tao đỡ phải đi làm điếm… Rạch đi…

- …

Nghiêm Quân nghiến răng, trước cái nhìn căm hận của Bảo Châu, mũi dao rụt lại, sợ thực sự chọc rách mặt cô. Mắt y đảo đảo, sau đó dời dao xuống cánh tay trái của cô, đâm mạnh.

- Á…

Bảo Châu hét thảm, nước mắt tuôn, máu cũng chảy ra.

Nghiêm Quân rút dao, ấn ngón cái vào vết thương:

- Mật khẩu bao nhiêu?

- …

- Mật khẩu…

Nghiêm Quân rống lên, mắt đỏ ngầu, đầu ngón tay móc vào miệng vết thương đang chảy máu ròng ròng.

Bảo Châu đau điếng người, tim đập thình thịch, hận thù bùng cháy khiến cô chỉ muốn xé xác Nghiêm Quân thành nghìn mảnh:

- Tao là em ruột mày… Máu chảy rồi, ruột có mềm không Nghiêm Quân? Mày đâm tao để cướp tiền của người đang trả viện phí cho mẹ… Mày là con người hả?

Nghiêm Quân vung tay tát bốp một cú cực mạnh. Mặt cô lệch sang một bên nhưng lập tức quay lại, hét:

- Đâm tiếp đi… Thằng chó chết… Bổ não tao ra mà lấy mật khẩu… Đánh nữa đi… Rạch mặt đi… Đời mày nhục hơn con chó. Trước định bán tao lấy tiền… Không bán được thì cướp tiền tao bán thân… Đồ hút máu… Sao mày không đi chết đi…

Nghiêm Quân điên cuồng vung tay muốn giáng cho Bảo Châu một bạt tai nữa.

Thế nhưng đúng lúc đó, tiếng còi xe cảnh sát từ xa vọng lại.

Hai thằng đồng bọn giãy nảy:

- Chết rồi… Cảnh sát đến.

- Thôi xong! Đậu…

Nghiêm Quân quay lại, gầm vào mặt thằng tóc dài:

- Hack đi.

- Thẻ sẽ tự khoá…

- Mày ngon lắm mà… Làm thế nào cho nó không khoá thì làm.

Thằng tóc dài tức giận ném cho Bảo Châu và Nghiêm Quân ánh mắt căm ghét rồi lướt tay như bay trên bàn phím.

Nghiêm Quân vòng ra phía sau xem.

Bảo Châu sợ hết hồn, lắng tai nghe tiếng còi xe cảnh sát.

Sao họ lâu đến thế?

Một thằng đồng bọn sốt ruột, thúc giục:

- Nhanh lên… Bọn cớm sắp đến rồi.

- Không sao. Phía sau có lối thoát. – Nghiêm Quân bồn chồn dậm chân, dán mắt vào màn hình laptop.

Thằng tóc dài vừa gõ vừa nhăn mặt nhíu mày, lẩm bẩm:

- Đm… Sắp được rồi… Đừng khoá… đừng khoá…

Bảo Châu gấp phát điên.

Còi xe cảnh sát vẫn rú đằng xa, mãi chưa thấy chạy tới gần. Thằng tóc dài mắt càng lúc càng sáng, vừa làm vừa cười.

- Đm… Cái này dễ hack hơn tao tưởng… Biết thế…

Nghiêm Quân nhếch mép cười đắc ý.

Bảo Châu vùng vẫy, muốn nhào tới đập vỡ laptop để thằng tóc dài không làm được nữa nhưng hai tên đồng bọn cảnh giác cao độ, lập tức lôi cô tránh xa khỏi bàn.

Tít tít…

Tiếng kêu quen thuộc vang lên như gai đâm vào tai Bảo Châu.

Máy quẹt thẻ nháy đèn xanh.

- Xong… - Thằng tóc dài hô to, bật dậy thu dọn máy móc.

Ruột gan Bảo Châu đứt thành từng khúc.

Thôi rồi…

Lăng Thạch Du sẽ giết Nghiêm Quân, đuổi cô khỏi biệt thự.

- Nghiêm Quân… mày sẽ phải hối hận… - Bảo Châu vừa khóc vừa hét.

Tiếng còi xe cảnh sát rú inh ỏi càng lúc càng gần.

Hai thằng đồng bọn xô Bảo Châu ngã xuống đất, chạy ra cửa sau.

Thằng tóc dài ôm máy móc chạy theo.

Nghiêm Quân xông tới nắm tóc Bảo Châu, lôi xềnh xệch về phía cửa trước, rít lên:

- Con chó cái… Khôn hồn đừng có khai tao ra… Tao mà ngồi tù, bố không lo nổi cho bà nội và mẹ đâu. Bà sẽ chết trước… mẹ chết sau…

Bảo Châu oà khóc:

- Mày còn dám nhắc… Lăng Thạch Du sẽ xé xác mày… Đồ vong ân bội nghĩa… Lòng lang dạ sói…

Nghiêm Quân nhìn qua khe cửa, thấy có ô tô đang phóng như điên tới thì mở cửa, đẩy Bảo Châu ra ngoài, sập lại cài then. Sau đó y chạy trối chết về phía cửa sau, phi ra bãi sông, lỉnh mất dạng.