Trái với mong muốn của cô, Lăng Thạch Du không nguôi giận nhanh như vậy.Buổi tối, hắn mang theo khuôn mặt khó đăm đăm trở về, không nói lời dư thừa.Hắn không ngủ ở phòng cô mà trở về phòng mình.Tuần kế tiếp, Lăng Thạch Du bận rộn, sáng đi tối về, không ngủ chung với Bảo Châu một lần nào. Ngoài hai nụ hôn sáng, tối lúc cô ra cửa tiễn và đón, hắn không ôm cô. Thậm chí đôi khi có cảm giác hắn đang cố tránh va chạm.Trái tim cô nguội dần, thất vọng và đau lòng. Lý trí từ từ quay trở lại.Thế nhưng lần này, sự lạnh nhạt và xa cách của Lăng Thạch Du không thể đẩy tình cảm trong tim cô trở về vạch xuất phát, chỉ khiến lồng ngực xuất hiện những cơn đau nhoi nhói như kim chích.Cô biết mình không xong rồi.Cô không có tư cách yêu hắn, nhắc mình không được phép rung động nhưng lực bất tòng tâm. Chỉ vài hành động quan tâm chăm sóc, vài ánh mắt khác lạ, tim cô lại đập loạn nhịp.Càng yêu, khi bị đuổi sẽ càng đau.Giá như Lăng Thạch Du ngủ đêm ở bên ngoài, dập tắt vọng tưởng của cô thì còn đỡ…Giá như hắn gọi điện cho Nguyên Xuân trước mặt cô.Giá như hắn để lộ một sugar baby khác…Nhưng không.Hắn giống một cỗ máy. Nghe điện thoại là chỉ nói chuyện công việc; ra ngoài để làm việc, đi đúng giờ về đúng giấc.Ngay cả sự lạnh lùng đa nghi của hắn cũng khiến hy vọng nhỏ nhoi trong lòng cô không thể tắt nổi, trừ khi hiện thực tàn khốc trực tiếp đập vào mắt.***Đầu tháng 9, cái lạnh se se tràn về.Bảo Châu rời bệnh viện, lòng nặng trĩu.Tình trạng của bà nội không có tiến triển vì tuổi tác cao, các bác sĩ đã cố gắng hết sức. Họ bảo người nhà chuẩn bị tinh thần.Ngược lại, mẹ cô đã khá lên rất nhiều. Cuối tuần trước, bác sĩ điều trị nói nếu gia đình không có điều kiện, có thể làm thủ tục xuất viện cho mẹ, về nhà tiếp tục uống thuốc, nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, đúng lịch quay lại khám định kỳ là được.Thế nhưng hôm nay cô đến mới biết Lăng Thạch Du đã tự ý chuyển mẹ cô lên phòng đơn để bà tiếp tục ở lại bệnh viện điều dưỡng. Hắn thuê người chăm sóc chuyên nghiệp vừa bầu bạn, vừa phục vụ 24 giờ.Nhìn phòng V.I.P sạch sẽ, đẹp như khách sạn 5 sao, Bảo Châu đột nhiên không muốn đưa mẹ trở về nhà. Dù đó là nơi cô sinh ra, lớn lên nhưng không thể phủ nhận việc nó đã xuống cấp trầm trọng, cũ kỹ, ẩm thấp, nằm trong khu phố nghèo nàn bẩn thỉu.Một thời gian cô còn nghĩ chính cuộc sống lao động vất vả và điều kiện sinh hoạt không tốt khiến bệnh tình của mẹ trở nặng. Nếu để bà về nhà, tính tham công tiếc việc sẽ khiến bà ngồi không yên, lại loay hoay làm việc kiếm tiền. Không được!Chỉ cần cô phục vụ tốt cho Lăng Thạch Du, mẹ sẽ được hưởng chăm sóc y tế tốt nhất…Lòng cô nặng nề một mảng, vừa cảm kích vừa bực bội vì Lăng Thạch Du không thèm hỏi ý cô, tự quyết định chuyển vòng bệnh. Cộng thêm với thái độ lạnh nhạt của hắn thời gian gần đây và việc hắn làm tình nhỏ giọt, không còn ngủ ở phòng cô nữa, cảm giác hoang mang bức bối đè trĩu vai.Lạnh nhạt thì phải cắt đãi ngộ rồi đuổi đi chứ?Sao lạnh nhạt mà lại đưa mẹ cô lên phòng V.I.P?Nhìn nụ cười nửa e ngại nửa mừng rỡ của mẹ, cô không dám nói thật tình trạng hiện tại của mình và Lăng Thạch Du. Mẹ cứ tưởng cô được hắn yêu chiều sủng ái, ra sức khuyên cô phải trân trọng hắn, hưởng phúc được ngày nào hay ngày đó. Sau này hắn bỏ cũng có chút tiền phòng thân, không sợ thiệt thòi.Bảo Châu nghẹn trong họng, đồng ý với mẹ mà lòng bứt rứt khó chịu.Cô ra xe, Võ Hạ hỏi:- Giờ đi chợ ạ?- Vâng… - Bảo Châu bần thần nhìn vào hư vô.Võ Hạ ngạc nhiên:- Có chuyện vì vậy? Trông cô chẳng có tinh thần…- Bà nội em… Bác sĩ nói gia đình chuẩn bị tâm lý.- À. Tôi rất tiếc.- Không sao ạ. Bà nhiều tuổi rồi.Bảo Châu không dám nói với Võ Hạ rằng cô có ý kiến chuyện Lăng Thạch Du tự chuyển mẹ lên phòng V.I.P. Cô cố nặn ra một nụ cười:- Lăng tổng chuyển phòng cho mẹ em, làm em áy náy quá…Võ Hạ cười:- Cô ở bên Lăng tổng gần ba tháng rồi…Bảo Châu chờ nghe nhưng Võ Hạ không nói tiếp nữa.Ở gần ba tháng thì sao?Là lâu à?Thì xứng đáng được hưởng đãi ngộ tốt?Bảo Châu tò mò muốn chết, hỏi dò:- Sao anh không nói nữa?- Không phải không muốn nói mà không thể nói. Ha ha… Cô thông cảm.- À…Bảo Châu thất vọng, thầm oán Lăng Thạch Du và đám vệ sĩ kín như hũ nút. Từ xưa đến nay cô lớn lên trong môi trường lao động, người nghèo đa phần bỗ bã, hỗn tạp đủ kiểu, tức là chửi, không im lặng trường kỳ như Lăng Thạch Du.Hắn lạnh nhạt quá lâu, có hôm cô đã đánh bạo hỏi có phải hắn giận vì cô giữ liên lạc với Mông Vũ. Hắn thẳng thừng nói “không” khiến cô tịt ngòi, lại rơi vào hoang mang bất tận.Bảo Châu thở dài sườn sượt.Võ Hạ biết cô rối rắm, cười khúc khích:- Đừng nghĩ nhiều. Lăng tổng là người tốt.- Vâng.Cô cũng biết hắn tốt mà. Nhưng “tốt” của hắn quá phức tạp, quá hành hạ.Họ cùng nhau vào chợ, Võ Hạ theo sát phía sau, xách đồ cho cô.Một lần bị rắn cắn, cả đời sợ dây thừng. Không chỉ Bảo Châu rút kinh nghiệm sâu sắc, cảnh giác cao độ mà Võ Hạ cũng không dám lơ là.Hình như gã đã bị Lăng Thạch Du phạt vì để Bảo Châu lại một mình. Gã không nói nhưng cô đoán được.Bảo Châu đi lòng vòng mấy lượt, mua đủ, vui vẻ quay lại bãi đỗ xe.Khi họ chỉ còn cách ô tô gần chục mét, một toán người hùng hổ xông tới vây lấy họ, xô đẩy tách cô khỏi Võ Hạ.Bảo Châu ôm chặt túi xách đang đeo bên hông, kinh hãi kêu:- Làm gì vậy? Tránh ra…Một tên nắm cánh tay cô, thô bạo kéo.Võ Hạ bị mấy tên khác vây lấy muốn khống chế. Gã liếc quanh, chẳng nói chẳng rằng đột ngột vùng đánh trả. Nắm đấm vừa vung lên đã có kẻ toé máu ngã ngửa ra sau.Bảo Châu há hốc mồm, sợ đến mức toàn thân hoá đá. Tên đang kéo cô cũng đứng hình.Võ Hạ tả xung hữu đột, đấm đá như mưa vào mấy thằng côn đồ khiến chúng đau đớn, chửi rủa, quây tròn lại đánh loạn xạ quần ma không nhìn ra ai với ai.Bảo Châu vớt lại được chút hồn vía, vùng chạy khỏi tên đang kéo mình, hét toáng lên:- Cứu với… Bảo vệ… Cứu… Cướp…Tên kia văng tục, đuổi theo túm tóc cô giật ngược lại.Bảo Châu ngã ngửa ra đất, điên cuồng giãy giụa, miệng gào không ngừng:- Cứu… cứu tôi với… Cướp giữa ban ngày…Tên kia điên tiết dựng cô dậy, tát bốp một cú cực mạnh.