Bảo Châu không biết cách dỗ Lăng Thạch Du, chỉ có thể dán chặt thân thể vào hắn, liên tiếp hôn lên má, môi, cằm…

Lăng Thạch Du không mở miệng, cô không hôn sâu được, cố chấp vuốt ve vai hắn, trượt tay xuống ngực.

Đột nhiên, hắn hất cô ra, đứng dậy đùng đùng bỏ đi.

Bảo Châu ngơ ngác nhìn theo.

Thế là thế nào?

Tức giận nhưng không muốn trút lên cô nên bỏ đi hay thất vọng vì cô không trung thực, không muốn cô đụng vào người?

Bảo Châu hoang mang tột độ, sự căm ghét với Tống Tương bùng lên đồng thời cô oán trách Lăng Thạch Du quá khó hiểu.

Sao hắn không nói toẹt ra lý do hắn giận, cô sai ở đâu, phải làm gì… Thế có phải dễ thở hơn không.

Muốn cô xin lỗi Tống Tương, cô cúi đầu được mà.

Cô hèn kém đến mức bán thân lấy tiền, vài ba câu xin lỗi có khó gì đâu.

Bảo Châu tủi thân, nước mắt rơm rớm trên mi.

Lăng Thạch Du bỏ lại điện thoại của hắn trên bàn, cầm điện thoại của cô theo khiến cô không có cái dùng, thất thểu lên giường nắm.

Điện thoại của hắn, cô không dám đụng vào, cũng không biết mật khẩu. Điện thoại của cô thì…

Bảo Châu vừa nằm xuống giường lập tức kinh hãi vùng dậy.

Chết rồi…

Hắn hỏi mượn điện thoại, cô đưa luôn không do dự, quên béng mất tin nhắn với Mông Vũ. Bao nhiêu chuyện linh tinh lông gà vỏ tỏi cô đều hỏi Mông Vũ. Thỉnh thoảng cô cũng xoá tin nhắn nhưng lâu nay quên…

Có phải hắn đọc rồi?

Nhớ lại cuồng phong kỳ quặc trong mắt Lăng Thạch Du, Bảo Châu rùng mình.

Hắn đọc rồi…

Chắc chắn hắn đã đọc hết tin nhắn của cô với Mông Vũ. Cô nhắn bậy nhắn bạ cho đàn ông khác thì được, bạn thân hắn hỏi số điện thoại cô lại không muốn cho, cố tình đọc sai nên hắn tức.

Thì ra…

Cho sai số chẳng phải chuyện lớn. Thường xuyên nhắn tin với Mông Vũ mới là tội nặng. Làm gì có kim chủ nào muốn tình nhân mình nuôi giữ liên lạc với má mì của “động” cũ. Lỡ Lăng Thạch Du nghĩ cô muốn kiếm tổng tài khác, cắm sừng hắn thì oan chết cô.

Bảo Châu không nằm nổi, bồn chồn đi qua đi lại trong phòng.

Phải giải thích.

Nhưng tự nhiên không khảo mà khai có khác nào thú nhận mình chột dạ.

Vả lại một góc nào đó trong tâm trí cô vẫn có ý giữ liên lạc với Mông Vũ để sau này khi bị Lăng Thạch Du đuổi, còn nhờ Mông Vũ giới thiệu việc khác. Đó là đường lui của cô và nó khiến Lăng Thạch Du nghi ngờ.

Bảo Châu đứng như trời trồng giữa phòng, ruột gan cồn cào khó chịu.

Khó xử quá!

Cô không thể tiệt đường sống của chính mình, không muốn cắt liên lạc với Mông Vũ. Lăng Thạch Du lại tức điên mà không nói ra.

Vậy thì…

Bảo Châu đắn đo suy nghĩ hồi lâu, quyết định giả ngu.

Phải vờ không biết vì sao hắn tức.

Chỉ xoáy vào xin lỗi chuyện cho sai số điện thoại đến khi hắn chịu nói ra.

Ưu tiên dỗ hắn trước. Nếu hắn căng thẳng, có thể ngừng liên lạc với Mông Vũ một thời gian để hắn khỏi nghi ngờ cô ăn trong bát lại nhìn trong nồi.

Hắn chất vấn, cô sẽ có cơ hội giải thích. Ngược lại, nếu hắn im lặng, cô cũng sẽ im lặng, dùng hành động để chứng minh mình đứng đắn. Dù sao Lăng Thạch Du cũng phái Võ Hạ giám sát cô, làm gì có cơ hội vớ vẩn.

Rầm! Rầm…

Cửa phòng bị xô bật ra rồi sập lại khiến Bảo Châu giật thót mình.

Lăng Thạch Du đùng đùng đi vào, mặt đỏ ửng, môi mím chặt, mắt toé lửa.

Cô sợ chết khiếp, đứng im chờ trận đòn đầu tiên giáng xuống đầu.

Hắn bước tới, quăng điện thoại của cô lên sofa.

Chiếc điện thoại tội nghiệp nảy mạnh, rơi úp mặt xuống sàn tạo ra một tiếng “cạch” chói tai. Bảo Châu chỉ kịp liếc một cái, chưa kịp tiếc của đã bị Lăng Thạch Du vồ lấy lôi tới giường, ném xuống. Hắn chồm lên người cô, hung hãn xé quần áo…

Không đánh ư?

Dùng tình dục để phát tiết cơn giận?

Cô vẫn sợ hãi nhưng hú vía.

Làm tình dữ dội đến mấy cũng không đau và đáng sợ như bị đánh đập. Cô chịu được. Chỉ cần ngoan ngoãn một chút, cố gắng thích ứng, theo kịp tốc độ của hắn, khoái cảm sẽ xua tan tất cả.

Bảo Châu để Lăng Thạch Du lột trần mình, thậm chí còn lén lút phối hợp, trong đầu tưởng tượng muôn vàn cảnh hương diễm hòng khơi gợi hứng thú.

Hắn vồ lấy thân thể mềm mại của cô, xoa nắn lung tung, động tác rất thô bạo, bóp cho cô rên khẽ vì đau.

Cô cố thả lỏng, vuốt ve tấm lưng cường tráng, muốn khiến mình ướt để lát nữa không quá đau vì sự tấn công bạo ngược.

Hắn điên cuồng hôn, gặm, cắn… gấp gáp lộn xộn. Vật dưới thân căng cứng không ngừng chà xát vào người cô.

Bảo Châu giúp hắn cởi thắt lưng. Sự chủ động của cô khiến ngọn lửa trong mắt hắn cháy dữ dội. Hắn thoát y chớp nhoáng, nắm hai cổ chân cô lôi mạnh.

- Á…

Bảo Châu hét khẽ khi chân bị banh rộng, nơi đó phô bày trong ánh điện. Lăng Thạch Du nhìn thẳng vào, mắt trợn lớn trông rất đáng sợ.

Hắn lập tức phá cửa xông vào.

Đau!

Bảo Châu tái mặt, rụt người, sợ nhưng không dám phát ra bất cứ âm thanh nào.

Lăng Thạch Du bị sự khô ráo làm cho khó chịu. Nếu cố chấp đâm vào, cô đau, hắn cũng đau.

Mấy giây lưỡng lự của hắn tạo cho cô cơ hội với tay tới ngăn kéo đầu giường, mở ra lục lọi.

- Gì?

- Dầu bôi trơn. – Bảo Châu thì thầm, máu dồn lên mặt.

Lăng Thạch Du hít mạnh.

Cô móc lọ dầu bôi trơn mới mua ra, Lăng Thạch Du lập tức giật lấy, đổ thẳng lên tiểu huynh đệ của mình…

Khi hắn tiến vào một lần nữa, Bảo Châu thầm cảm ơn Nguyệt Nguyệt đã vẽ cho cô đường sáng. Chút ít dầu tạo nên sự khác biệt rõ ràng, khiến cô đỡ đau, trợ giúp trong những phút đầu khô ráo.

Sau đó sự hùng hổ của Lăng Thạch Du khiến dục vọng từ từ cháy lên, bên dưới rỉ mật hoa trơn trượt, ra vào dễ dàng, khoái cảm tiêu hồn bủa vây thân thể. Bảo Châu thoải mái mở rộng chân nhận hết sự công kích nghiêng trời lệch đất, cảm thấy tình dục thô bạo cũng không còn đáng sợ như dạo nọ.

Cô ngoan ngoãn để hắn lăn qua lăn lại, vần vò đủ mọi tư thế. Hắn bóp mạnh rất, cắn lung tung khắp cổ và vai cô.

Chăn gối rơi hết xuống đất vì sự vật lộn dữ dội.

Cô vịn bàn trang điểm, lực va chạm của hắn khiến bàn lệch khỏi vị trí, chai lọ nghiêng ngả, có cái rơi xuống đất. Cô phải thả ra, vịn đầu giường mà cảm tưởng hắn có thể làm sập luôn chiếc giường gỗ chắc chắn này.

Nếu thụ động và miễn cưỡng, hắn sẽ càng tức giận nên cô ra sức phối hợp, hy vọng hắn được tận hứng, hài lòng vì sự ngoan ngoãn mà nguôi bớt cơn giận, ra nhanh hơn.

Có điều, sự dai dẳng của Lăng Thạch Du khiến cô ra bã.