Thạch Du: [Mày liên lạc với Bảo Châu chưa?]Tống Tương: [Rồi. Đang nhắn đây.] Lông mày Lăng Thạch Du nhướn cao. Thạch Du: [Đang nhắn với Bảo Châu?]Tống Tương: [Ừ, nhắn từ chiều đến giờ này.] Nhắn từ chiều? Lăng Thạch Du nhìn chiếc điện thoại của Bảo Châu đang im re nằm trên bàn, nghi hoặc. Chẳng lẽ Bảo Châu có hai điện thoại? Buổi chiều hắn dính sát phía sau, toàn thấy cô làm việc nhà, nấu cơm, dọn dẹp. Ăn xong hắn đóng đô ở đây, cô ngồi im thin thít học tiếng anh, có sờ đến điện thoại đâu. Hay Tống Tương lừa mình. Thạch Du: [Chụp màn hình gửi tao xem.]Tống Tương lập tức chụp màn hình nội dung tin nhắn, gửi cho hắn. Hắn zoom lên đọc, hai đầu mày xoắn vào nhau. Tin nhắn cũng chẳng có gì, chỉ hỏi thói quen sở thích, nói vớ vẩn qua lại. Tin muộn nhất mới vài phút trước. Thạch Du: [Chụp lùi lên khoảng nửa tiếng trước.] Tống Tương làm theo, chụp cho hắn xem. Hắn soi kỹ, cười khẩy.Bảo Châu ngồi im bất động trước mặt hắn, không hề cầm điện thoại. Tống Tương nhắn tin với ai vậy? Hắn bịa đặt: Thạch Du: [Gửi tao số mà Bảo Châu cho mày. Hình như nó có hai điện thoại. Tao đang cầm cái nó hay dùng, không thấy tin nhắn nào của mày.]Tống Tương trúng kế, lập tức chụp số của Bảo Châu mà gã lưu và đang nhắn tin, gửi cho Lăng Thạch Du. Hắn nhìn lướt qua, mắt loé sáng: - Không phải… Đây không phải số điện thoại của Bảo Châu. Khác một số duy nhất ở giữa. Tống Tương lưu sai hoặc Bảo Châu đọc sai. Hiện tại Tống Tương đang nhắn tin với người khác. Tay hắn khẽ run, lồng ngực phập phồng. Bảo Châu vô tình hay cố tình đọc sai? Tống Tương: [Nó có hai điện thoại hả? Số này mày không biết?]Hắn nói dối. Thạch Du: [Ừ. Số này tao không biết. Mày cứ nhắn tiếp đi.]Tống Tương: [Được. Người anh em, mày chuẩn bị tinh thần dần là vừa. Tao thấy nó nhắn ỡm ờ lắm.]Thạch Du: [Đừng sống sượng quá. Đừng nói gì về tao.]Tống Tương: [Đương nhiên. Cứ yên tâm. Nếu nó định chân đạp hai thuyền, tao sẽ xử lý hộ mày.]Thạch Du: [Được.]Hắn nhìn chằm chằm điện thoại của Bảo Châu một hồi, khoé miệng nhếch lên. Dù cố nhịn nhưng chỉ mấy phút sau hắn không thể nhịn nổi, gục đầu xuống cười khẩy. Không biết Tống Tương phải mất bao lâu mới phát hiện ra người mình nhắn tin không phải Bảo Châu. Mà đứa con gái kia sao không nói cho gã biết gã đã nhầm? Rảnh rỗi phát điên rồi, muốn trêu đùa gã à? Lăng Thạch Du xoay xoay điện thoại của Bảo Châu trên tay, ánh mắt loé sáng thích thú trong khi khuôn mặt vẫn cau có. Hắn nhìn ra cửa, chờ cô lên để hỏi về số điện thoại nhầm lẫn. Là Bảo Châu đọc nhầm, Tống Tương lưu nhầm hay cô cố tình đọc sai? Nếu Bảo Châu cố tình… Lăng Thạch Du rung chân bần bật, tự đấm vào đùi mình, cố đè nén hoan hỉ vô lý. Không đâu. Chắc cô đọc nhỏ, Tống Tương lưu nhầm thôi. Hắn vò đầu, vuốt mặt… cố gắng bình tĩnh. Bảo Châu quay lại, thấy Lăng Thạch Du vẫn cầm điện thoại của mình, khuôn mặt nhăn nhó khó ở trông rất kỳ cục. Tim cô nảy lên một cái. Cô rón rén bưng cốc tới sofa, thăm dò hắn. Lăng Thạch Du trừng mắt lườm. Bảo Châu vội cúi đầu, không dám nhìn nữa. Hắn ghét bị người khác đoán mò cảm xúc. Cô bưng cốc lên, rụt rè cầm thìa, muốn đút cho hắn. Giọng hắn cất lên, hơi cao hơn bình thường: - Hồi sáng, Tống Tương xin số em? - A… - Bảo Châu thót tim. – Vâng… Lúc đi vệ sinh… Chết rồi! Biết ngay là có vấn đề mà… Biểu cảm của hắn rất lạ, không biết hắn tức giận hay thế nào. - Em cho số?- Vâng… Đó là bạn anh. Em… không dám thất lễ. Ánh mắt cô thoáng chao đảo. Lăng Thạch Du bắt được ngay sự dối trá trong đó, môi hắn hơi cong lên giống như mỉa mai: - Thật hả? Không thất lễ? - Em… - Cậu ta có liên lạc với em không? Bảo Châu liếc ngay xuống điện thoại của mình mà Lăng Thạch Du đang cầm. Làm sao liên lạc được. Cô cố tình đọc sai một số mà. Hay Tống Tương nhắn tin gọi điện cho cô không được nên đã hỏi lại Lăng Thạch Du. Tay Bảo Châu khẽ run. Cho sai số có phải tội không? Cô lắp bắp: - Không có… Anh ta không nhắn gì. - Không nhắn hay không nhắn được? – Hắn nhướn mày. Cô nuốt khan, nhìn vào đôi mắt lấp lánh có chút dữ tợn kia, tim đập thình thịch sợ hãi. Hắn biết rồi. Hắn hỏi tội cô, chờ cô thú nhận. Bảo Châu vội đặt cốc xuống, hèn nhát và thành khẩn nhận tội trước khi hắn nổi trận lôi đình: - Là… không nhắn được… - Em cố tình đọc sai? – Giọng Lăng Thạch Du rung lên, có thứ gì đó cuộn trào trong đôi mắt biết nói, trông rất hung hãn, cũng rất kỳ dị. - Dạ… - Nói. – Hắn lớn tiếng. Bảo Châu giật thót mình, vội thú tội: - Vâng. Em đọc sai một số ở giữa… Người như Tống Tương cần số của em làm gì chứ? Tự nhiên đứng một góc xin số, thật… khó hiểu. Nếu trao đổi trên bàn ăn cùng với hai người còn lại, em chẳng có lý do gì để đọc sai. - … Lăng Thạch Du im lặng, bão tố trong mắt không ngừng cuộn lên, bị dằn xuống, lại cuộn lên. Lồng ngực hắn phập phồng khe khẽ. Bảo Châu sợ cơn thịnh nộ sắp giáng xuống đầu mình, vội ôm cổ Lăng Thạch Du, hôn lên môi hắn, giọng run rẩy khẩn thiết: - Em xin lỗi… Đừng giận mà… Nếu từ chối cho số thì quá bất lịch sự, không cho anh ta mặt mũi, sợ anh ta nổi giận. Nhưng quả thực em không có lý do gì để liên lạc với người xuất chúng như vậy. Tống Tương và hai người kia khiến em cảm thấy mình ngu ngốc, thấp kém… Lúc ngồi trên bàn ăn, họ đều coi thường em. Lấy số làm gì chứ… Rắc rối! Cho nên… Nên cô mới cố tình đọc sai. Không ngờ nhanh như vậy Tống Tương đã liên lạc, phát giác ra đó không phải số của cô, còn mách Lăng Thạch Du. - Em xin lỗi… Anh đừng giận. Dù không biết vì sao hắn tức, cô vẫn phải thành khẩn xin lỗi, không thể để hắn nghĩ cô vừa đào mỏ vừa dối trá, đến số điện thoại mà cũng không cho người ta. Cô làm gì có giá đến nỗi được người giỏi giang như Tống Tương để mắt, tán tỉnh. Nhưng chính vì biết mình không có giá nên cô nghi ngờ khi bị xin số. Lăng Thạch Du thở rất mạnh, kiềm chế cuồng phong sôi sục trong thân thể. Hơi thở phả vào mặt Bảo Châu, càng khiến cô rét run. Tống Tương đã nói cái chết tiệt gì với Lăng Thạch Du mà hắn tức giận thành ra thế này? Tên khốn! Biết ngay là gã sẽ mang rắc rối đến cho cô mà. Không nghĩ tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa. Rắc rối vẫn đổ lên đầu. Làm sao bây giờ?