Bảo Châu chịu đựng sự cáu kỉnh im lặng của Lăng Thạch Du suốt buổi chiều.

Khi cô đi nấu cơm, hắn theo xuống bếp, ngồi một bên đọc sách, mặt khó đăm đăm.

Dường như hắn đang chờ đợi điều gì đó.

Chẳng lẽ chờ lời giải thích của cô?

Biết phải giải thích gì đây?

Rằng:

“Bọn họ coi thường em, chỉ cây dâu mắng cây hoè nên em khó chịu.”

“Nguyên Xuân gắp đồ ăn cho anh, cố tình khiêu khích khiến em ghen.”

“Em không biết tiếng anh, không hiểu mọi người nói chuyện gì, tủi thân vì sự dốt nát của mình.”

Sau đó xin lỗi hắn vì thái độ tồi, hứa lần sau sẽ thay đổi…

Hay giải thích về chuyện cô không hề có ý đào mỏ?

Ha ha…

Buồn cười thay.

Cô lấy lòng hắn với mong muốn hắn giữ cô lại lâu lâu một chút để có tiền trả viện phí cho bà nội và mẹ, đó chính là đào mỏ còn gì. Chẳng qua cô không có lòng tham muốn moi thêm, moi thêm nữa… mà an phận, biết đủ, biết ơn hắn vì đã cho cô hưởng đãi ngộ dễ thở.

Nguyên Xuân nói cô đào mỏ vừa sai vừa không sai. Mối quan hệ bao nuôi của họ quá nhạy cảm, Bảo Châu không thể nói với Lăng Thạch Du là: em không đào mỏ.

Và cô thực sự hổ thẹn vì điều đó.

Rõ ràng cô là tầm gửi, kẻ bán thân lấy tiền, giúp việc giường chiếu… Hay gọi hoa mĩ hơn chính là tình nhân, sugar baby. Cô không có tư cách nói về tiền bạc.

Lăng Thạch Du bực bội, cô cũng không có cách nào giải thích.

Bảo Châu cố gắng nấu nướng dụng tâm hơn bình thường.

Khi ăn cơm, cô nhẹ nhàng phục vụ Lăng Thạch Du, chờ hắn chất vấn, khiển trách và giáo huấn.

Nhưng Lăng Thạch Du tiếp tục im lặng, không bớt cau có, chân rung khe khẽ có vẻ sốt ruột.

Sợ hắn tích tụ trong người lâu sẽ bùng phát, cô đánh bạo gợi chuyện:

- Mai anh có đi chơi golf không?

- Không. – Hắn đáp cộc lốc.

- Vậy… Hồi trưa anh nói dối mấy người bạn để không cần đi café?

- Ừ.

Ừ xong, hắn tiếp tục ăn, tiêu diệt cuộc trò chuyện.

Bảo Châu ngồi nhìn, chờ đợi hắn nói gì đó nhưng Lăng Thạch Du tuyệt nhiên không hở ra bất cứ câu nào khác.

Đã nhắc đến bạn rồi còn không nói, chẳng lẽ muốn cô thú tội?

Bảo Châu hít sâu, lẩm bẩm:

- Em… hôm nay… chắc làm anh mất mặt rồi…

- Hả? – Hắn ngẩng lên, nhướn mày.

Không phải sao?

- Thái độ của em không được tốt...

Hắn đảo mắt, nghĩ xem cái gì không tốt.

Bảo Châu ngơ ngác một hồi.

Ơ kìa… Không phải à?

Hắn không cảm thấy mắt mặt, cũng không nghĩ thái độ của cô có gì phải cằn nhằn. Vậy hắn cáu kỉnh chuyện gì?

- Thái độ lúc nào? – Lăng Thạch Du gặn hỏi.

- A… Vì em im lặng suốt…

Bảo Châu chống chế.

- Chẳng sao. - Hắn cụp mắt, tiếp tục ăn.

- Anh có vẻ không thoải mái. Chẳng lẽ vì chuyện “đào mỏ”?

Động tác của Lăng Thạch Du ngừng lại như bị điểm huyệt.

Đúng rồi!

Tim cô đập thình thịch, hạ giọng phân trần:

- Em sẽ không…

- Đào đi.

- Dạ?

- Anh bảo em cứ đào đi. – Lăng Thạch Du trừng mắt nhìn lên, lửa giận le lói bên trong. – Anh cũng muốn xem em làm thế nào đào được “mỏ” vàng này.

- …

Bảo Châu sợ hết hồn, toàn thân lạnh toát.

Hắn chồm người tới, bóp cằm cô, rít khẽ:

- Anh có rất nhiều tiền… Có cần anh dạy cách đào không?

Tay còn lại hạ xuống đùi cô rồi miết lên trên, úp vào chỗ đó, ấn mạnh.

Bảo Châu rụt người, vội nắm cổ tay hắn.

Hắn để bụng thật.

Hắn khó chịu, đang cảnh cáo cô.

Hay không?

Hay đang bắt cô phải lấy lòng hơn nữa?

Hoang mang chết mất!

Thái độ như vậy là sao? Nói ngược hay nói thật?

Bảo Châu không hiểu, cảm thấy đời mông lung như một trò đùa. Biểu cảm của Lăng Thạch Du quá đáng sợ, khiến cô chỉ muốn bỏ chạy.

Nhưng chạy là hạ sách. Lúc này cần phải xoa dịu hắn.

Cô run rẩy rướn người hôn lên môi hắn.

Lông mày Lăng Thạch Du lập tức giãn ra, lửa trong mắt dịu xuống. Hắn cười khẩy kiêu ngạo, kéo cô ngồi lên đùi mình.

Đúng lúc đó, điện thoại của hắn đổ chuông. Hắn buộc phải buông cô ra để nghe.

Bảo Châu thoát một kiếp nạn, toàn thân bủn rủn.

Cô chưa bao giờ gặp phải tình huống đối phương bảo “làm đi” mà không biết người ta nói thật hay đang cảnh cáo.

Ngôn ngữ và biểu cảm không thống nhất đúng là thảm hoạ.

Cô không muốn bị Lăng Thạch Du khinh bỉ và nghĩ cô suốt ngày chỉ chực moi tiền của hắn. Dù làm tình nhân cũng phải giữ lại chút tôn nghiêm.

Cô sẽ phục vụ hắn tốt hơn nữa và không đòi thêm bất cứ thứ gì. Tháng này cô chưa dùng thẻ mua sắm để mua đồ cho mình, thật may. Cô sẽ không dùng, hạn chế tối đa việc tiêu tiền của hắn.

Còn phải đề phòng Nghiêm Quân chặn đường xin đểu thêm lần nữa.

Lăng Thạch Du nghe điện thoại rất lâu, cứ đi ra đi vào. Lúc thì đứng ở cửa bếp, khi thì vào đứng sau lưng nhìn cô rửa bát, sau đó lại đi ra… Càng nói hắn càng tỏ ra mất kiên nhẫn.

Bảo Châu dọn dẹp xong, đi lên phòng. Lăng Thạch Du theo sát, ngồi ở sofa tiếp tục nghe điện thoại.

Cô pha café cho hắn rồi tự mình ngồi sang một bên học tiếng anh.

Khó quá đi.

Bảo Châu vật vã với quyển giáo trình và quyển từ điển nhỏ hơn một giờ đồng hồ thì không thể kiên trì được nữa, gấp sách lại.

Cô ngẩng lên, hết hồn khi thấy mặt Lăng Thạch Du đen như đít nồi, tư thế ngồi đổ về phía trước, đan hai tay vào nhau, mắt nhìn chằm chằm điện thoại đang để trên bàn.

Hình như hắn chờ tin nhắn hoặc cuộc gọi của ai đó.

Có phải chờ Nguyên Xuân nhắn tin mà không thấy nên…

- Cho anh mượn điện thoại.

Đột nhiên hắn quay sang khiến cô giật thót mình, vội lấy điện thoại đưa cho hắn.

Lăng Thạch Du cầm, ánh mắt dịu đi đôi chút, giải thích:

- Anh đang chờ cuộc gọi quan trọng của đối tác.

- Vâng.

- Xuống nhà làm cho anh cốc sữa chua trái cây.

- Vâng…

Bảo Châu lập tức đứng dậy. Lăng Thạch Du rất hiếm khi ăn vặt. Có lẽ cuộc gọi hồi nãy mang đến rắc rối khiến hắn căng thẳng. Nhưng chỉ cần hắn không chờ cuộc gọi của Nguyên Xuân, không tức giận với cô, bảo làm gì cô cũng làm.

Cô vừa ra khỏi phòng, Lăng Thạch Du vội mở điện thoại của cô ra xem.

Không có tin nhắn mới.

- Kỳ lạ.

Hắn lẩm bẩm, lục tìm hộp thư đến.

Thực sự không có tin nhắn nào.

Ứng dụng mạng xã hội càng không có, trống trơn.

Tống Tương chưa hành động à?

Lăng Thạch Du bực bội cầm điện thoại của mình lên, nhắn tin cho Tống Tương.