Bảo Châu vào nhà vệ sinh rửa tay, tô lại chút son, bắt mình phải bình tĩnh.

Cô nhớ tới những sai lầm của Vy Oánh, lời Mông Vũ và bài học của chính mình.

Sugar baby là không có quyền lựa chọn, không được phép lên tiếng, phải chấp nhận chung chạ.

So với việc lê la ở Ổ Kẹo, tiệc này tiếp khách này, tiệc khác tiếp khách khác, làm tình nhân cố định cho Lăng Thạch Du tốt hơn gấp trăm lần. Hắn nuôi cô ăn ở, trả tiền viện phí, không đánh đập, không chửi mắng. Dù hắn khó tính, khó chiều cũng hơn chán những tổng tài xa lạ già nua bụng phệ, vợ con đề huề, khó “hầu hạ” chuyện giường chiếu.

Nguyên Xuân và Lăng Thạch Du có thích nhau hay không, có lăn giường cùng nhau không… cô chẳng có quyền quản, không được phép tỏ thái độ.

Đừng quan tâm.

Giả mù giả điếc, bớt nghĩ ngợi sẽ thoải mái hơn.

Nguyên Xuân là bạn thân của Lăng Thạch Du. Nếu đắc tội với cô ta, không chừng ngay ngày mai Bảo Châu sẽ bị tống cổ khỏi biệt thự cũng nên.

Cô ta là ai chứ?

Phó tổng giám đốc của Cực Quang.

Đó là người Bảo Châu có thể đắc tội sao?

Cô hít thở sâu, cố loại bỏ hết cảm xúc, biến mình thành một khúc gỗ rồi ra khỏi nhà vệ sinh.

Cô thấy Tống Tương đang đứng trước cửa nhà vệ sinh nam, lau tay bằng khăn lụa trắng tinh.

Gã cười nhã nhặn:

- Anh tưởng em quay lại rồi… Không sao chứ?

- Dạ? – Bảo Châu ngơ ngác.

Không sao là thế nào?

Chẳng lẽ cô để lộ hết sự khó chịu ra mặt?

- Nguyên Xuân không có ý gì đâu, em đừng để bụng. Bình thường cô ấy cũng luôn gắp thức ăn cho Thạch Du và bọn anh như vậy. Chỉ cần ngồi bên cạnh sẽ gắp.

- …

Ôi!

Cô dễ đoán thế ư?

Bị Tống Tương nhìn ra sự bực bội và ghen tị với Nguyên Xuân vì cô ta gắp đồ ăn cho Lăng Thạch Du?

Bảo Châu cố nặn ra một nụ cười:

- Em không để bụng mà.

- Ừ… - Tống Tương cười ý vị. – Bọn anh là bạn thân, đôi khi thân thiết hơi quá trong mắt người khác, khiến em khó xử rồi… Mấy năm nay Thạch Du vẫn luôn không có bạn gái, đột nhiên mang em đến, anh khá bất ngờ.

- …

Giá như có thể lựa chọn, cô sẽ không theo hắn đến đây. Nhưng hắn không cho cô từ chối, độc đoán làm theo ý mình.

Sự im lặng của Bảo Châu khiến Tống Tương bối rối, ngập ngừng:

- Em là bạn gái Lăng Thạch Du thì cũng coi như bạn anh. Cho anh số điện thoại đi.

- Dạ?

Bảo Châu ngước lên, bắt gặp ánh mắt lấp lánh dịu dàng khác thường, da gà nổi đầy người.

Nguy hiểm!

Cô không muốn cho số.

Cô không phải người ảo tưởng.

Tống Tương là ai chứ?

Người của Viện nghiên cứu vật lý hạt nhân… Một ngôi sao trên trời mà Bảo Châu không bao giờ gặp được nếu không đi theo Lăng Thạch Du.

Tinh hoa của xã hội như gã, đời nào thèm làm bạn với một đứa thất học, nghèo nàn, được bao nuôi như cô.

Dù trao đổi số cũng phải trao đổi trên bàn ăn, cùng với Khổng Dực và Nguyên Xuân. Đứng riêng chỗ này xin số không phải chuyện tốt.

Thấy Bảo Châu lưỡng lự, Tống Tương tỏ ra thất vọng:

- Sao vậy? Em không thích anh à? Anh nói gì khiến em khó chịu sao?

- Không ạ… Không phải vậy…

Bảo Châu vội xua tay.

Bạn bè Lăng Thạch Du cô cũng không thể làm mất lòng. Nếu bọn họ mách hắn, bêu rếu cô ở chỗ khác, Lăng Thạch Du sẽ mất mặt, tức giận với cô.

Bảo Châu vội đọc số nhưng cố tình đọc sai một số ở giữa.

Tống Tương không nghi ngờ gì, lưu số vào máy, giục Bảo Châu trở về phòng ăn.

Họ cùng nhau vào.

Lăng Thạch Du đang nghe Khổng Dực nói, chỉ liếc một cái rất nhanh rồi không để ý nữa.

Bảo Châu trở về chỗ ngồi, tiếp tục làm cọc gỗ câm lặng, nghe không hiểu, không góp được bất cứ câu nào vào cuộc trò chuyện toàn bằng tiếng anh ấy.

Khi cô cúi đầu, Nguyên Xuân và Tống Tương nhìn nhau. Tống Tương nhếch mép cười đắc ý. Nguyên Xuân cười theo.

Lăng Thạch Du trông thấy, lông mày nhíu chặt, nắm tay siết lại.

Cả đám rủ nhau đi café nhưng Lăng Thạch Du từ chối, nói chiều còn có hẹn chơi golf với đối tác. Hắn và Bảo Châu trở về nhà luôn.

Bảo Châu nhẹ nhõm vô cùng.

Lăng Thạch Du im lặng suốt đoạn đường về, mặt khó đăm đăm. Bảo Châu nghĩ hắn bực vì thái độ của cô nhưng không biết phải giải thích kiểu gì.

Cô bị mất mặt, không vui được.

Có thể đối với hắn, mặt mũi cô chẳng có giá nhưng con người ai chẳng có lòng tự trọng. Bị dí, ám chỉ, đối xử như vậy mà vẫn cười được thì quả thực cao tay. Cô lại không phải tuýp người giỏi giao tiếp, không giỏi che giấu cảm xúc.

Cũng tại hắn tự nhiên đưa cô đến gặp bạn, giới thiệu linh tinh khiến cô rơi vào tình huống khó xử. Mấy người kia ám chỉ cô đào mỏ, chắc hắn chẳng vui vẻ gì, có khi còn đề phòng sự thân cận của cô.

Cay đắng thật!

Quả thực cô lấy lòng hắn vì tiền, bị nói cũng không oan, bày đặt tự ái cái gì.

Bảo Châu tự mâu thuẫn, lòng càng khó chịu hơn.

Về đến nhà, Lăng Thạch Du cùng cô lên phòng, thay quần áo rồi nằm ườn ra giường xem điện thoại.

Hắn không có cuộc hẹn chơi golf nào cả. Hắn nói vậy để khỏi phải đi với bạn, chắc bực bội lắm.

Bảo Châu hơi sợ, loanh quanh một hồi rồi kiếm cớ làm việc nhà, chuồn khỏi phòng.

Khi cô đi khỏi, Lăng Thạch Du liếc điện thoại của cô để trên đầu giường.

Không có tin nhắn cuộc gọi.

Chắc Tống Tương chưa hành động.

Hắn nhăn nhó cầm điện thoại lên, mở ra kiểm tra.

Ngoài tin nhắn với Mông Vũ, Bảo Châu chẳng nhắn cho ai khác. Có cuộc gọi của một người tên là Nguỵ Lạc. Theo lời Võ Hạ báo cáo, bà ngoại Nguỵ Lạc nằm cùng phòng với bà nội Bảo Châu. Nguỵ Lạc gọi có lẽ để thông báo về tình trạng của bà nội, hoặc để hai bà cháu nói chuyện với nhau.

Không có tin nhắn mới nào.

Lăng Thạch Du thử bấm số của Tống Tương, thấy Bảo Châu không lưu thì đỡ cau có, để điện thoại xuống nằm chờ Tống Tương nhắn tin.