Bảo Châu thót tim, vội cầm đũa lên.

Hắn nhìn món nào?

Món nào nãy giờ chưa ăn?

Không biết!

Cô có để ý đâu. Nguyên Xuân gắp cho hắn, cô khó chịu như kiến cắn, còn tâm trạng đâu mà nhìn.

Bảo Châu gắp đại món gà sốt mà hầu như chẳng ai đụng đũa, nhìn Lăng Thạch Du thăm dò.

Hắn quay đầu sang, tay ném tờ giấy ăn đã bị vò nhăn nhúm vào bát mình.

Rồi giờ bỏ vào đâu?

Lăng Thạch Du cứ nhìn cô chằm chằm, có vẻ mất kiên nhẫn.

Cô đánh liều đưa miếng gà lên.

Hắn lập tức há miệng, hơi cúi đầu.

Bảo Châu ngơ ngác đút tận miệng cho hắn, không hiểu nổi hắn định làm trò gì.

Lông mày Lăng Thạch Du giãn ra, sắc mặt bớt xấu.

A… Hắn muốn cô gắp, đút tận miệng?

Hắn định show ân ái, cho Tống Tương và Khổng Dực ăn cơm chó?

Hay hắn muốn kích thích tính háo thắng của Nguyên Xuân, để cô ta ghen tức, chú ý đến hắn?

Bảo Châu liếc Nguyên Xuân, thấy sắc mặt cô ta cứng lại, nụ cười đã biến mất.

Khổng Dực và Tống Tương không để ý đến hành động đút ăn, trái lại Nguyên Xuân nhìn chằm chằm, mắt loé loé tia sáng lạ.

Nếu Lăng Thạch Du muốn chọc tức Nguyên Xuân, hắn đã thành công. Cô ta tức rồi.

Nguyên Xuân nhìn chằm chằm cái bát bị gác đũa ngang, bị quẳng giấy ăn vào, bàn tay trắng nõn vô thức siết chặt.

Căn cứ vào biểu hiện của Nguyên Xuân, Bảo Châu cam đoan cô ta thích Lăng Thạch Du nên ghét cô.

Lăng Thạch Du thoải mái tựa lưng vào ghế, sắc mặt tốt lên nhanh chóng.

Ruột gan Bảo Châu lộn tùng phèo, một cơn đau nhoi nhói xuất hiện ở ngực trái.

Cô bị biến thành công cụ để Lăng Thạch Du khiêu khích Nguyên Xuân?

Mối quan hệ giữa họ không đơn thuần là bạn?

Họ giận dỗi nhau, không ai chịu xuống nước, cần người thứ ba để gợi dậy sự nuối tiếc và tình cảm mặn nồng?

Hàng ngàn tình huống cẩu huyết lướt qua trong đầu Bảo Châu, tay cô rịn mồ hôi, cổ họng bị chẹn ngang.

Lăng Thạch Du nhai nuốt hết, đùi khẽ cử động, cọ vào đùi cô như ra hiệu.

Dù không muốn, Bảo Châu vẫn phải gắp tiếp món khác.

Món nào không quan trọng, quan trọng là show ân ái. Lăng Thạch Du há miệng ăn, ánh mắt lấp lánh hài lòng.

Đắng!

Bảo Châu không dễ chịu chút nào mà vẫn phải chiều theo ý Lăng Thạch Du. Làm hắn phật lòng, không những không có tiền, còn bị trừng phạt nặng nề. Hình phạt thế nào cô không dám tưởng tượng. Một lần khiến hắn nổi cơn thịnh nộ là quá đủ.

Tống Tương và Khổng Dực bắt đầu để ý hành động của Bảo Châu và Lăng Thạch Du, cả hai dùng ánh mắt thăm dò để nhìn Nguyên Xuân.

Sắc mặt Nguyên Xuân càng lúc càng trắng, tay cứ siết chặt rồi buông; buông một hồi lại siết.

Lăng Thạch Du không để ý Nguyên Xuân hoặc làm bộ không để ý, mặt luôn hướng về phía Bảo Châu chờ cô đút cho thứ nọ thứ kia.

Nguyên Xuân kiềm chế một hồi, nói mát:

- Thạch Du, vẫn còn đói sao? Muốn ăn thêm gì để mình gọi?

- Không cần. – Lăng Thạch Du lạnh lùng phun hai chữ.

Tống Tương kêu lên:

- Mày có cần bất nhân bất nghĩa thế không? Show ân ái cho ai xem?

- Ghen tị thì kiếm bạn gái đi.

- A… Thằng này…

Nguyên Xuân cười cười nói với Tống Tương:

- Có ghen tị cũng đừng tìm bừa kẻo vớ phải người không ra gì. Tống Tương, cậu bị lừa mấy lần rồi, chắc chưa quên chứ…

- Riêng gì mình. – Tống Tương cười khẩy, không hiểu ám chỉ ai.

Bảo Châu nghe ra Nguyên Xuân chỉ câu dâu mắng cây hoè, có ý nói Lăng Thạch Du tìm bừa, cô là “người không ra gì” sẽ lừa hắn. Tức lộn ruột mà không dám tỏ thái độ, cô rút khăn giấy lau miệng cho Lăng Thạch Du.

Có vẻ hắn ăn đã đủ, tay đặt lên đùi cô, nhẹ nhàng bóp nửa cảnh cáo, nửa ám chỉ phải an phận.

Bảo Châu cố điều chỉnh nét mặt, ngồi nghe Nguyên Xuân nói xấu bạn gái cũ của Tống Tương là kẻ đào mỏ mà cứ như đang nói mình, bực bội ngọ nguậy không yên.

Cuối cùng, không thể chịu được, cô xin phép đi vệ sinh.

Khi cửa phòng đóng lại, Lăng Thạch Du rút thuốc lá ra châm.

Khổng Dực thăm dò:

- Bạn gái thật?

- Thật. – Lăng Thạch Du nghiêm túc gật đầu.

Tống Tương sửng sốt:

- Nói dối. Rõ ràng cô ta là bạn giường… Mày vớ được ở đâu? Đang bao nuôi đúng không?

- …

Lăng Thạch Du không trả lời, lạnh lùng nhìn Tống Tương với ánh mắt cảnh cáo.

Nguyên Xuân kêu lên:

- Thạch Du… Cậu bao nuôi cô ta?

- …

- Trời đất! Cậu… Bao nhiêu tiểu thư thế gia vọng tộc muốn gả cho cậu, cậu đều không thèm liếc mắt…

- …

Lăng Thạch Du thờ ơ nhìn đi chỗ khác.

Khổng Dực chép miệng:

- Mày chán cô đơn, tìm gái để đổi gió à?

- Bảo Châu không phải gái. – Lăng Thạch Du hừ lạnh.

- Không phải gái, vậy có nhận tiền bao dưỡng không? – Nguyên Xuân gặng hỏi.

- …

- Có chứ gì? Vậy cô ta thích cậu hay thích tiền của cậu?

Lăng Thạch Du khó chịu quay sang lườm Nguyên Xuân nhưng cô ta không sợ, trợn mắt kêu:

- Thạch Du… Mình nói vì muốn tốt cho cậu thôi… Đừng đói quá mà ăn quàng.

- Mình tự có chừng mực. – Lăng Thạch Du ngắt lời, lông mày nhíu chặt.

Nguyên Xuân há miệng rồi lại phải ngậm, tỏ ra tự ái:

- Mình nhìn người tốt hơn các cậu. Mình cũng từng cảnh báo Tống Tương về đứa con gái đào mỏ kia… Thạch Du… dám cá cược không?

- …

Hắn khó chịu xoay cốc bia trên bàn, mắt toé lửa.

Nguyên Xuân hất đầu ra hiệu cho Tống Tương. Gã hí hửng đứng lên, thấy Lăng Thạch Du không cản, không chửi thì chỉnh lại cổ áo, ra khỏi phòng.

Lăng Thạch Du trừng trừng nhìn theo, chân rung bần bật.

Khổng Dực trấn an:

- Không sao đâu. Tống Tương có chừng mực.

- Còn khi Tống Tương chuẩn bị vượt khỏi “chừng mực”… thì bỏ cô ta đi là vừa. – Nguyên Xuân nói chắc như đinh đóng cột.

Khổng Dực gật gù công nhận khiến Lăng Thạch Du nghẹn lại, chỉ biết nhìn hai đứa bạn một cách cáu kỉnh.

Sau một hồi đấu tranh trong im lặng, hắn cụp mắt thoả hiệp, mở bia ra tu ừng ực.

Nguyên Xuân hạ giọng nhẹ nhàng:

- Thạch Du, bọn mình chỉ muốn tốt cho cậu. Nếu Bảo Châu không giống bạn gái cũ của Tống Tương, chẳng ai ngăn cản cậu ở bên cô ta.

- Đúng. Nếu Bảo Châu là người tốt, bọn tao mừng cho mày. – Khổng Dực xoa dịu.

Lăng Thạch Du im lặng rung chân, rơi vào trầm tư.