Lăng Thạch Du vẫn im lặng khinh khỉnh, cầm đũa lên gắp đồ ăn, để mặc Bảo Châu chìm trong sự khó xử đầy hổ thẹn.

Khổng Dực và Tống Tương liếc nhau ý vị.

Nguyên Xuân che giấu sự hả hê, cười giả tạo, vờ vịt tâm lý:

- A… Em không học đại học hả? Không sao… Thời buổi này không quan trọng bằng cấp. Nhiều đứa bạn của chị cũng chẳng học hành gì, chỉ tốt nghiệp cấp 3 nhưng vẫn điều hành công ty ngon ơ.

- …

Làm sao giống nhau được.

Họ không học vì không cần học, nhà có tiền, có người trải thảm sẵn cho.

Cô không học vì nhà nghèo, phải đi làm thuê từ sớm, không có thời gian học hành tử tế, không được ai định hướng, thi trượt đại học. Đến khi hối hận thì đã muộn.

Thấy cô không trả lời, Nguyên Xuân dí tiếp:

- Giờ em đang làm gì?

- Em… là phụ bếp. – Mặt cô đỏ như máu, cố dằn sự xấu hổ xuống nhưng không thành.

- Phụ bếp? – Nguyên Xuân nhướn mày kinh ngạc, đánh mắt sang Lăng Thạch Du.

Hắn không nhìn lại, điềm nhiên ăn.

- Hai người quen nhau thế nào? – Tống Tương tò mò.

Bảo Châu không biết phải trả lời ra sao, nhìn Lăng Thạch Du cầu cứu.

Hắn coi như không thấy.

Để mặc cô bị bạn bè dồn ép sao?

Bảo Châu nói dối:

- Một người bạn giới thiệu bọn em với nhau.

- À… Ra vậy… Ha ha… Mau ăn đi kẻo nguội.

Tống Tương cười trừ, không hỏi nữa.

Không khí trên bàn ăn lại chìm vào im lặng kỳ dị.

Tống Tương, Nguyên Xuân và Khổng Dực người nhìn qua, ta nhìn lại, trao nhau những ánh mắt “đã hiểu”. Họ biết Bảo Châu không phải “bạn gái” Lăng Thạch Du, chỉ là bạn tình phục vụ nhu cầu mà hắn đang nuôi.

Người trí thức thật đáng sợ.

Bảo Châu hổ thẹn kinh khủng, oán trách Lăng Thạch Du nói dối vô duyên. Thà cứ bảo là “bạn” đi, họ thấy cô xuất thân hèn kém, thất học… cũng tự biết, mà cô đỡ bị mất mặt.

Hay hắn muốn dằn mặt cô? Muốn cho cô thấy sự chênh lệch đẳng cấp như trời với vực không bao giờ có thể xoá bỏ để cô ngừng ảo tưởng, thôi suy diễn linh tinh, an phận làm một sugar baby đúng nghĩa cho đến khi hắn chán, đuổi đi.

Ruột gan Bảo Châu chua xót.

Lăng Thạch Du phá vỡ bầu không khí im lặng bằng cách hỏi công việc của Tống Tương. Gã chém gió như bay về chuyến công tác kéo dài nửa năm của mình, một câu mười chữ thì năm, sáu chữ nói bằng tiếng anh, Bảo Châu không hiểu một tí gì. Sau đó vì diễn đạt khó khăn, Tống Tương chuyển sang nói tiếng anh luôn.

Bảo Châu ngồi đó, giống như một con rối rẻ tiền, nghe không hiểu bốn người nói gì, chỉ có thể cắm cúi ăn.

Cô thấy Nguyên Xuân miệng nói cười, tay liên tục gắp đồ ăn cho Lăng Thạch Du, rất tự nhiên, không hề gượng gạo. Lăng Thạch Du thản nhiên ăn, không nói lời cảm ơn khách sáo hay từ chối. Dường như đây là cách ở chung của họ.

Hai người còn lại cũng không trêu chọc, nhìn đã quen mắt, không để ý đến.

Ngực Bảo Châu nhói nhói khó chịu.

Lăng Thạch Du uống khá nhiều bia, sự cau có giảm bớt rõ rệt, nói nhiều hơn.

Ở nhà, hắn không nói nhiều như vậy vì họ không có đề tài chung. Chỉ loanh quanh chuyện ăn uống, sinh hoạt thì có gì mà nói với nhau.

Bảo Châu một lần nữa hận mình ngu xuẩn, quyết tâm học tiếng anh bằng được.

Sau đó cô thấy mình thật thảm hại vì cố gắng trèo cao, với một mặt trăng không bao giờ thuộc về mình.

Dù học được tiếng anh, nghe hiểu họ nói thì sao? Cô vẫn chỉ là người tình được bao nuôi thời gian ngắn mà thôi. Có khi học tiếng anh chưa được mấy chữ đã bị đuổi rồi. Trong khi Nguyên Xuân là ai? Bạn thân, phó tổng giám đốc, tiểu thư nhà quyền quý… Cô không có tư cách xách dép cho cô ta, đừng nói cạnh tranh này nọ.

Bảo Châu cố nuốt sự khó chịu, tự chế giễu mình.

Nguyên Xuân gắp rất nhiều thứ cho Lăng Thạch Du đến khi hắn để chéo đôi đũa thành hình dấu cộng trên miệng bát thì ngừng gắp. Có vẻ đây là ám hiệu trên bàn cơm của họ, thể hiện rằng hắn không muốn ăn nữa.

Cổ họng cô nghèn nghẹn, ghen tức trào lên.

Có thật họ chỉ là bạn không vậy?

Hay Nguyên Xuân và Lăng Thạch Du cũng là bạn tình, giúp nhau giải quyết nhu cầu trong lúc tạm thời không có người yêu.

Một số phụ nữ thành đạt khá thoáng với văn hoá giường chiếu. Bảo Châu từng nghe nói có những cặp vợ chồng doanh nhân sẵn sàng “đổi vợ chồng” để hợp tác thuận lợi hơn. Cũng có người – giống như vợ của Dịch Trung – mắt nhắm mắt mở cho qua chuyện chồng mình nuôi cả đống sugar baby, đặt lợi ích lên hàng đầu. Còn có người ông ăn chả bà ăn nem, ra ngoài cặp bồ cặp bịch, về nhà sống chung hoà bình, cùng nhau nuôi dạy con cái trưởng thành, không ghen tuông, tôn trọng lẫn nhau.

Thế mới biết sức mạnh đồng tiền kinh khủng thế nào.

Người nghèo như Bảo Châu, trí tưởng tượng bị giới hạn, ngu muội luẩn quẩn quanh góc bếp, chỉ biết bầu trời nho nhỏ bên trên miệng giếng mà thôi. Giờ bị ném ra ngoài, lăn lộn mấy hôm mới được mở mang tầm mắt.

Mà dù Nguyên Xuân và Lăng Thạch Du có quan hệ giường chiếu giải quyết nhu cầu thì cô cũng không có tư cách ghen. Cô chẳng là gì của Lăng Thạch Du, hoàn toàn phụ thuộc. Hắn không cần phải nghe cô nói, vì hắn là người trả tiền cho cô.

Tim cô đau nhức nhối.

Đây là cảm xúc bình thường của phụ nữ. Cô mà không ghen mới là có vấn đề.

Lăng Thạch Du không thuộc về cô nhưng hắn là người đàn ông đầu tiên và duy nhất của cô tính đến thời điểm hiện tại. Thân thể cô thuộc về hắn, toàn bộ tâm trí cũng dồn vào việc lấy lòng hắn, cuộc sống xoay quanh hắn… phát giác hắn có người khác, đương nhiên phải ghen.

Nhưng sự ghen tuông này chỉ có thể giữ trong lòng, không được phép nói ra.

Đùi Lăng Thạch Du nghiêng hẳn sang, đụng vào đùi cô.

Cô giật mình nhìn lên.

Hắn liếc mắt ra hiệu.

Cô không hiểu hắn muốn gì.

Khổng Dực và Tống Tương vẫn đang chém gió tưng bừng. Nguyên Xuân ngồi nghe, thỉnh thoảng góp một câu.

Lăng Thạch Du ra hiệu cái gì vậy?

Sắc mặt hắn khá cau có, hình như không hài lòng về cô.

Hắn đánh mắt ra hiệu lần nữa.

Bảo Châu nhìn bàn ăn.

Cốc hắn đầy bia. Bát bị gác đũa lên. Đồ ăn trên bàn còn rất nhiều, không cần gọi thêm.

Bảo Châu tưởng hắn muốn thêm đá vào bia, với âu đựng đá.

Lăng Thạch Du khẽ nhíu mày.

Không phải! Hắn không cần đá.

Bảo Châu đành gắp mấy viên đá bỏ vào cốc nước của mình rồi đặt xuống.

Hắn muốn cái gì chứ?

Nói luôn đi cho xong.

Bảo Châu hơi nhướn mày, tỏ vẻ mình không hiểu.

Lăng Thạch Du đánh mắt lần nữa.

Chẳng lẽ bảo cô gắp đồ ăn?

Nhưng gắp rồi bỏ vào đâu? Đũa hắn gác ngang miệng bát, giờ…

Lăng Thạch Du hơi hé môi, sắc mặt sa sầm.

Hắn bực rồi.