Khi Bảo Châu xuống nhà, Lăng Thạch Du đang đứng ở tiền sảnh hút thuốc. Hắn nhìn cô, ánh mắt loe loé quét từ đầu đến chân.

Tim cô nhói lên mấy cái.

Hắn hài lòng…

May quá!

Dù quả thực hắn chỉ mặc quần bò áo phông đen nhưng vì quá đẹp trai, khí thế bá vương ngạo nghễ kinh đời khiến lụa đẹp vì người, trông vẫn vô cùng nổi bật. Thiếu đi vài phần uy nghiêm, thêm vào chút ít ngông cuồng… hắn khiến cô khó có thể dời mắt.

Đẹp trai quá… Còn cao lớn lực lưỡng… Chân dài ơi là dài…

Bảo Châu nhìn mãi cho đến khi Lăng Thạch Du nắm tay cô dắt ra xe mới xấu hổ cụp mắt.

Đây là lần đầu tiên cô cùng hắn ra ngoài ăn.

Họ dùng xe mà cô hay đi, Võ Hạ lái. Lăng Thạch Du mang theo bốn vệ sĩ nhưng những người đó đi riêng một xe phía sau.

Bảo Châu căng thẳng, lòng bàn tay đổ mồ hôi ướt sũng.

Khi cô đang định hỏi Lăng Thạch Du mấy câu thì hắn có điện thoại. Chắc đối tác người Đức gọi. Hắn nhíu mày rung đùi, bắn tiếng Đức như gió. Dù biểu cảm khó ở nhưng giọng rất hay, lịch sự và kiên nhẫn.

Bảo Châu khâm phục Lăng Thạch Du sát đất.

Hắn biết tiếng Anh, Pháp, Nga, Đức.

Không biết còn biết ngoại ngữ nào nữa.

Môi trường nào đã nuôi ra một Lăng Thạch Du thế này?

Chẳng lẽ hắn dùng cả tuổi thơ, cả thanh xuân để học ngoại ngữ?

Năm nay hắn bao nhiêu tuổi?

Bảo Châu không biết, cũng không dám hỏi.

Sau cơn thịnh nộ vì cô tự ý thu dọn đồ, thứ đắt giá nhất mà cô nhận được là bài học nhớ đời, thứ đắt giá nhì chính là có số điện thoại của hắn. Thế nhưng từ đó đến giờ hắn quay lại lịch trình đều chằn chặn sáng đi tối về, không đi công tác, không ngủ đêm bên ngoài, thậm chí không về muộn… làm cô không có cơ hội nhắn tin gọi điện.

Giờ được hắn dẫn ra ngoài gặp bạn, cô mới hốt hoảng nhận ra mình biết rất ít về hắn.

Võ Hạ lái xe đến một nhà hàng sang trọng.

Nhân viên vội chạy ra đón, lịch sự đưa họ vào phòng riêng bên trong.

Bảo Châu liếc xung quanh, cảm thấy chỗ này sang trọng nhưng không đến nỗi quá xa hoa, không khiến cô trở nên quê mùa lạc lõng.

Cô tò mò về bạn bè của Lăng Thạch Du, đồng thời căng thẳng, sợ mình sẽ trở thành trò cười của họ.

Khi cửa phòng riêng mở, nhìn thấy ba người đang ngồi bên trong, Bảo Châu choáng váng.

Đúng là gió tầng nào gặp mây tầng ấy. Lăng Thạch Du như vậy, bạn bè hắn cũng không tầm thường.

Hai người đàn ông trông khí chất ngời ngời, một tri thức, một phóng khoáng, dù đều ăn mặc đơn giản vẫn không thể giấu được sự phú quý. Chắc chắn họ đều là thành phần tinh anh thành đạt.

Cô gái còn lại giống như nữ hoàng trong phim với rất nhiều đồ hiệu cao sang quý phái, trang điểm tinh xảo, mắt sắc, môi dày gợi cảm, chân dài miên man.

Trông thấy Lăng Thạch Du dắt cô vào, cả ba đứng dậy.

Bảo Châu ngơ ngác ngước nhìn bọn họ.

Ai cũng rất cao. Hai người đàn ông phải trên mét tám, cô gái kém một chút.

Ánh mắt cô không tự chủ liếc xuống đôi guốc cao gót mà cô gái đang đi. Khoảng bảy phân. Vậy thì cô gái này hơn một mét bảy…

Họ chào hỏi, tò mò nhìn Bảo Châu.

- Đến rồi…

- Thạch Du, không nghĩ cậu dẫn theo “bạn” …

- Chào.

Lăng Thạch Du gật đầu, kéo ghế cho cô.

Thấy mọi người đều nhìn mình, Bảo Châu cười gượng:

- Chào các anh chị. Em là Bảo Châu ạ.

Ba người lần lượt giới thiệu tên.

Cô gái tên là Nguyên Xuân. Người đàn ông tri thức là Khổng Dực, người phóng khoáng cởi mở là Tống Tương.

Lăng Thạch Du ngồi giữa Bảo Châu và Nguyên Xuân, hai người kia ngồi đối diện.

Phục vụ bắt đầu lên món.

Tống Tương hoan hỉ cười nói:

- Thạch Du, giới thiệu đi chứ…

- Giới thiệu rồi còn gì.

- Ơ kìa, mới chỉ nói tên thôi mà… Cậu đã cất công đưa người đến, sao có thể qua loa thế được?

- Đúng. – Khổng Dực gật gù ủng hộ.

Nguyên Xuân nghiêng đầu nhìn kỹ Bảo Châu, ánh mắt lấp loé ý vị, khoé miệng hơi nhếch.

Không hiểu sao Bảo Châu rất ghét cái nhìn này. Cứ như Nguyên Xuân thích thú vì cô kém sang, khí chất không bằng cô ta, hoàn toàn là đẳng cấp dưới, không thể sánh với tiểu thư quyền quý hàng thật giá thật.

Sự tự ti nổi lên khiến Bảo Châu tránh ánh mắt Nguyên Xuân.

Lăng Thạch Du ngồi tựa lưng thoải mái, vắt tay qua thành ghế của cô, đủng đỉnh giới thiệu:

- Ba đứa này là bạn anh. Khổng Dực là phó giáo sư, tiến sĩ, giảng viên công nghệ sinh học đại học Minh Sơn.

- …

Má ơi…. Phó giáo sư?

- Tống Tương làm trong Viện nghiên cứu vật lý hạt nhân Dã Tương.

- …

Cái gì cơ?

- Nguyên Xuân là phó tổng giám đốc công ty Cực Quang.

Bảo Châu bịt miệng kinh ngạc, mắt mở tròn vo, nhìn chằm chằm Nguyên Xuân.

Phó giáo sư tiến sĩ… Viện nghiên cứu vật lý hạt nhân gì gì đó đối với cô giống như sao trên trời, mới chỉ nghe nói, chưa từng va chạm. Còn công ty Cực Quang cô không lạ gì.

Họ cung ứng thiết bị y tế từ máy móc phức tạp đến khẩu trang, găng tay, xilanh…

Bệnh viện mà mẹ và bà nội nằm dùng rất nhiều thiết bị của họ.

Thật không ngờ có ngày cô được diện kiến phó tổng giám đốc Cực Quang. Hơn nữa còn là bạn thân của Lăng Thạch Du… và là một phụ nữ.

Bảo Châu nuốt khan, ngôn từ rời bỏ cơ thể.

Lăng Thạch Du nhếch mép khinh khỉnh, quăng một câu sét đánh ngang tai:

- Đây là Nghiêm Bảo Châu, bạn gái tao.

- …

Bốn cặp mắt ốc nhồi thô lố đồng loạt hướng về hắn.

Không riêng gì Bảo Châu, ba người còn lại cũng kinh ngạc, câm nín.

Hắn nói cái gì vậy?

Bạn gái?

Đầu Bảo Châu lùng bùng, tim nện thình thịch muốn nổ tung lồng ngực. Cô chờ đợi Lăng Thạch Du thốt ra hai chữ “đùa thôi” nhưng hắn thản nhiên ban phát cho ba người bạn ánh mắt khinh thường như thể họ là kẻ ngốc.

Khổng Dực là người đầu tiên thu lại biểu cảm kinh ngạc, nhướn mày:

- Đùa hay thật?

- Thật. – Lăng Thạch Du khẳng định chắc như đinh đóng cột.

- Mày bảo đưa “bạn” tới… Là… là bạn gái? – Tống Tương lắp bắp, mắt đảo từ Bảo Châu sang Lăng Thạch Du.

- Ừ.

- Trời đất ơi… Bao lâu rồi? Quen thế nào? Sao bây giờ mới khai?

Lăng Thạch Du không trả lời.

Sắc mặt Nguyên Xuân từ từ ảm đạm, mắt loé lên tia sáng đỏ nhưng che giấu ngay.

Khổng Dực phỏng đoán:

- Hơn một tháng rồi đúng không?

- Đúng.

- Hèn gì…

Tống Tương nôn nóng đập vai Khổng Dực:

- Hèn gì cái gì? Sao mày biết hơn một tháng?

- Gần đây rủ nó đi uống rượu nó toàn bảo bận.

- A… Thằng quỷ… Tưởng ế cùng bọn tao… Nào ngờ lén lút ăn mảnh.

Phòng ăn đột nhiên rơi vào im lặng.

Lăng Thạch Du thản nhiên rót bia uống.

Ba người kia tiêu hoá tin giật gân, liếc nhau và thăm dò Bảo Châu.

Cô thì vẫn ngơ ngác, không ngờ Lăng Thạch Du nói dối trắng trợn như vậy. Cô chỉ là tình nhân hắn nuôi, không phải bạn gái.

Mấy người này đều là bạn hắn, hiểu rõ về hắn. Chỉ cần họ hỏi vài câu, cô sẽ lộ tẩy ngay. Như thế nhục càng thêm nhục, hay ho gì đâu.

Chẳng thà Lăng Thạch Du cứ giới thiệu cô là “bạn” còn hơn.

Bảo Châu ngồi im thin thít, đầu loạn cào cào muôn vàn suy nghĩ.

Tống Tương phá vỡ bầu không khí gượng gạo:

- Nào nào… Uống đi… Lâu rồi không tụ tập, phải uống mừng Thạch Du thoát ế…

- Nó đâu có ế. – Khổng Dực cười ý vị.

Nguyên Xuân chen ngang:

- Bảo Châu bao nhiêu tuổi rồi?

- Hai hai ạ.

- Ồ, trẻ quá… Mới ra trường nhỉ? Em học đại học nào?

- …

Đến rồi…

Phát đạn đầu tiên, bắn cô gục tại chỗ.

Cô đâu có học đại học. Đối diện với tầng lớp trí thức tinh anh của xã hội, thực sự không cùng đẳng cấp.

Mặt cô từ từ nóng lên vì xấu hổ, môi mấp máy nhưng không phát ra bất cứ âm thanh nào.