Cô tưởng tượng ra bộ dạng của mình khi nhìn từ phía sau, có hai chiếc dây mỏng manh thắt ngang qua lưng trần chắc chắn câu dẫn vô biên, vai khẽ run rẩy kích động. Lửa dục lan từ hơi thở của hắn sang huyết quản cô, cổ họng như bị chẹn ngang, lồng ngực thổn thức.

Bảo Châu sửng sốt phát giác trong ham muốn trần tục nảy sinh xúc cảm hỗn loạn, rung động lạ kỳ.

Phải chăng đây chính là điều mà kết nối xác thịt thường mang lại?

Hay không?

Chỉ vì cô ngày càng yêu thích Lăng Thạch Du nên tự mình suy diễn linh tinh, nghĩ ngợi nhiều, tự rung động.

Cô giật thót mình, kêu lên khi hai bàn tay to dày nóng rực đột nhiên chộp lấy eo, kéo mạnh về phía sau.

- Ưm…

Vật nọ kề vào khe mông, tiếp xúc trực tiếp, kích thước và độ nóng doạ người. Lưng cô đập vào lồng ngực trần dày rộng của Lăng Thạch Du, cổ bị hắn vùi mặt hít hà, giọng trầm khàn vang lên bên tai:

- Em thơm quá…

- …

Bảo Châu rụt vai, co người, hai chân bủn rủn, tim nhói nhói.

Quá nhiều kích thích cùng lúc khiến cô không chịu nổi, khép chặt đùi cố ngăn mật dịch chảy ra. Nhưng dễ gì ngăn cản khát vọng nguyên thuỷ thuộc về bản năng của phần “con”…

Lăng Thạch Du hôn từng cái ướt át, mút da cổ, thè lưỡi liếm.

- Ưm… Đừng…

Cô rên rỉ không tự chủ, thân thể nhũn ra, phải dựa cả vào sự nâng đỡ của Lăng Thạch Du mới đứng vững.

Hắn rời cổ, môi mơn trớn bờ vai trần, động tác chà xát bên dưới càng lúc càng mạnh bạo.

- Muốn cắn… - Hắn thì thầm, giọng có chút run rẩy vì quá kích động.

- Cắn đi.

Bảo Châu quay đầu nhìn, mê muội ngơ ngác vì sự “cau có kích tình” và đôi mắt vằn tia máu của hắn.

Đẹp trai kinh khủng!

Sao có thể tồn tại một người đàn ông cau có khinh khỉnh mọi lúc mọi nơi mà vẫn đẹp trai dã man thế này?

Trông hắn cứ như đang khinh thường cô, kiêu ngạo vì cô thuần phục dưới tay hắn. Nếu không có lửa dục cháy đượm trong đôi mắt đỏ ngầu, chắc Bảo Châu sẽ nhầm tưởng, nghĩ ngợi linh tinh.

Bỏ qua vẻ mặt, những phản ứng khác của Lăng Thạch Du đều tố cáo sự hứng tình không thể trì hoãn, khiến cô biết hắn muốn lắm rồi.

Lăng Thạch Du bị đôi mắt mơ màng say mê của cô thu hút, nhìn chằm chằm hồi lâu rồi quyết định không cắn vai mà ngoạm lấy đôi môi đỏ mọng, cắn mạnh.

- Ưm…

Bảo Châu bị đau, đưa tay áp lên má Lăng Thạch Du.

Hắn ngấu nghiến hôn, kéo mông cô cong về phía sau.

- Á… Ưm… Chậm…

Những tiếng kêu bị môi lưỡi bịt lại, vật nọ cường ngạnh phá cửa xông vào.

Lăng Thạch Du hít hà khoan khoái, hông thúc những cú vừa mạnh mẽ vừa tàn nhẫn. Va chạm cường độ cao dấy lên khoái cảm vô bờ bức bách hông vận động không ngừng, chỉ hận không thể mãi chôn chặt vào trong để được nơi mềm mại ướt nóng bao lấy, hút chặt mãi…

Tiết tấu quá nhanh, lực quá mạnh làm Bảo Châu không thích ứng kịp, đau đớn quyện cùng thư sướng đồng thời tấn công. Cô bủn rủn run rẩy đưa tay về phía sau khua loạn, cố gắng chặn bớt lực va chạm. Động tác yếu ớt như mèo nhỏ càng kích thích Lăng Thạch Du tấn công dồn dập hơn.

Những tiếng rên ngọt ngào nức nở ngân nga hoà lẫn với âm thanh hoan ái đập vào màng nhĩ, tấn công đại não Lăng Thạch Du.

Hắn lồng lộn điên cuồng, cơ bắp nổi cuồn cuộn, dồn hết sức lực vào những cú thúc thô bạo, rong ruổi trên chín tầng mây truy đuổi hoan lạc hoang đường.

- Ưm… Không chịu được… A… Nhanh quá… Chết mất…

Bảo Châu ngửa cổ nức nở, thân thể tạo thành một đường cong hoàn mỹ. Đầu óc cô trắng xoá ngây dại. Sự đau đớn bay biến hết, chỉ còn lại đê mê không hồi kết, tê tái miên man. Miệng cô ú ớ những lời vô nghĩa, hai mắt dại ra, tay đưa về phía sau nắm chặt cánh tay Lăng Thạch Du.

Bão tố phong ba vùi dập thân thể bé nhỏ, từng đợt, từng đợt thi nhau đánh tới. Khi khoái lạc gần lên đến đỉnh, Lăng Thạch Du ngừng, đổi tư thế.

Hắn không phóng thích, cũng không cho Bảo Châu được tận hứng.

Nhịn một lát, hắn bắt đầu một cuộc chinh phạt mới.

Bàn ăn, bệ bếp, sàn nhà… vương vãi những giọt mồ hôi và ái dịch… Phóng túng vô độ.

Bảo Châu vừa sung sướng vừa thống khổ, mềm nhũn dưới thân Lăng Thạch Du, luôn miệng cầu xin hắn ngừng lại. Nhưng những tiếng rên rỉ như thuốc độc đó chỉ khiến hắn bị kích thích mạnh hơn…

***

- Lát đi ăn trưa với anh. – Lăng Thạch Du lạnh lùng hạ lệnh.

Bảo Châu đứng hình, tròn mắt nhìn hắn, nhất thời không hiểu hắn có ý gì.

Họ đang ngồi trên sofa phòng trà, Bảo Châu cắt móng chân cho Lăng Thạch Du.

Thấy cô không nói gì, hắn khẽ lắc lắc bàn chân mà cô đang cầm, nhắc nhở.

Bảo Châu ngơ ngác hỏi lại:

- Anh huỷ hẹn với bạn rồi ạ? Anh bảo trưa nay đi ăn với hội bạn thân mà…

- Không huỷ. Em đi cùng anh tới đó.

- …

Gì cơ?

Cô đi với hắn tới đâu?

Đi ăn trưa với hội bạn thân của hắn ấy hả?

Có nhầm không vậy?

Bảo Châu há hốc miệng, lắp bắp:

- Đi ăn… Bạn anh?

- Ừ.

Lăng Thạch Du hếch cằm, nhướn mày, thách cô từ chối.

Bảo Châu thót tim:

- Nhưng em… biết phải nói gì với họ?

- Thích nói gì thì nói.

Hắn cúi xuống tiếp tục đọc sách.

Thích nói gì thì nói là sao?

Nếu mấy người bạn đó hỏi cô làm nghề gì, là gì của Lăng Thạch Du, cô trả lời thế nào?

Chẳng lẽ nói: tôi là tình nhân, được Lăng tổng bao nuôi?

Đó là bạn hắn… Còn thân thiết nữa đó.

Đại tổng tài như Lăng Thạch Du sẽ thân với loại người nào chứ? Chắc chắn là các đại tổng tài khác hoặc đám phú nhị đại, trâm anh thế phiệt…

Bảo Châu đến đó làm người rót rượu à?

- Em…

- Suỵt!

Lăng Thạch Du trừng mắt lườm, nhăn nhó khó chịu khiến cô sợ hết hồn, vội ngậm chặt miệng, tiếp tục cắt móng chân cho hắn, nhẹ nhàng dũa cẩn thận.

Chết rồi…

Sao tự nhiên lại đưa cô theo gặp bạn?

Rồi cô cư xử ra sao, nói chuyện gì đây?

Bất chấp Bảo Châu lo lắng đổ mồ hôi, Lăng Thạch Du vẫn điềm nhiên đọc sách.

Cắt móng chân xong, thấy hắn không thu chân về, cô ấn huyệt lòng bàn chân, mát xa cho hắn.

Gần 11 giờ, Lăng Thạch Du kêu cô đi thay quần áo.

Bảo Châu nhăn nhó hỏi:

- Mặc thế nào ạ?

- Thế nào cũng được.

Trời đất!

Trả lời thế thì cô chết mất.

- Anh mặc gì?

- Quần bò, áo phông.

À…

Cô vội vã lên nhà trang điểm nhẹ nhàng, chọn một bộ váy ngắn lịch sự, phối với trang sức kim cương đơn giản. Túi xách cũng nhỏ gọn, xinh xắn. Giày cao gót đính đá lung linh.

Chuẩn bị xong, cô xoay qua xoay lại trước gương ngắm nghía, hài lòng vì hình tượng trẻ trung, tươi tắn, ngoan hiền của mình.

Lăng Thạch Du thích cô như vậy…