Bảo Châu không hiểu tại sao phải nhẫn nhịn trong khi vô vàn lần hắn vật cô xuống dạo đầu gấp gáp vội vã, động tác kịch liệt, chỉ hận không thể nhét luôn vào.Bên dưới bứt rứt khó chịu, Bảo Châu chần chừ mấy giây, luồn tay vào trong quần Lăng Thạch Du.Hắn cứng người, đánh rơi bát xuống bồn rửa.Bàn tay nhỏ thành công trượt vào nắm lấy thứ nóng hổi đã cứng như đá, cảm giác chân thực và kích thích gấp chục lần so với sờ bên ngoài. Toàn thân cô bốc hoả, tưởng chừng bị lây cái nóng từ thứ đó.Cô tựa trán lên ngực Lăng Thạch Du, một tay kéo chun quần tạo khoảng trống rộng rãi cho tay kia thoải mái di chuyển lên xuống. Hắn thở ồ ồ, buông cả khăn lẫn bát, ôm ghì lưng cô, siết mạnh.Được rồi…Cuối cùng thì hắn cũng phải tập trung vào cô, bỏ qua mấy cái bát chết tiệt.Tay cô nắm chặt thứ đó, di chuyển lên xuống nhanh dần, dù không thuần thục nhưng dùng sự mềm mại bù lại, khiến Lăng Thạch Du khom người, nửa muốn tránh, nửa không nỡ. Hắn hít hà, xoa loạn lưng, hôn lên tóc, gặm tai rồi nắm cằm cô hất lên, ngoạm lấy đôi môi hồng xinh.Bảo Châu lập tức đáp lại nụ hôn nóng bỏng, há miệng đón chiếc lưỡi mềm ướt át xông vào, mút mạnh, tay không ngừng lên lên xuống xuống khiến Lăng Thạch Du phát ra những âm thanh hừ hừ khẽ trong cổ họng.Nghe thật kích thích!Một cảm giác hưng phấn tự hào xuất hiện khiến cô nhiệt tình hơn, gạt sự xấu hổ.Cô cũng có thể làm hắn rên rỉ như vậy. Cô muốn hắn rên to hơn, rõ hơn, không giữ được tinh hoa mà phun trào tất cả dù chưa thực sự lâm trận.Môi lưỡi quấn quýt dây dưa tranh đấu kịch liệt một hồi, Bảo Châu rời ra trước, trút tay về.Lăng Thạch Du nhíu mày, sự tiếc nuối và hụt hẫng xuất hiện trong đáy mắt.Bảo Châu vội kéo ghế gỗ của bộ bàn ăn ra, ấn Lăng Thạch Du ngồi xuống, tách rộng hai chân hắn, quỳ vào giữa.Hắn kinh ngạc nín thở, tròn mắt nhìn.Cô xấu hổ đến nỗi toàn thân tưởng như bốc cháy, nhưng không có ý định ngừng, kéo quần hắn xuống.Bảo Châu liếc lên, thấy Lăng Thạch Du đang nhìn mình với ánh mắt như có lửa cháy bên trong, sự quẫn bách bủa vây. Cô không thể làm gì dưới cái nhìn như đóng đinh đó.Quá xấu hổ!Đảo mắt tìm kiếm xung quanh, Bảo Châu trông thấy chiếc tạp dề đen treo trên giá.Cô lập tức đứng dậy với tạp dề, quay lại vị trí cũ, phủ nó lên đầu mình, che chắn tầm nhìn.Lăng Thạch Du hừ khẽ một tiếng, có vẻ không hài lòng.Bảo Châu bắt đầu vuốt ve, mò mẫm nghiên cứu. Tạp dề phủ lên che ánh sáng, tạo cảm giác an toàn giả tạo, cũng khiến Lăng Thạch Du không thể trông thấy vẻ mặt cô. Sự xấu hổ giảm bớt, cô cố vận dụng hết kỹ năng đã góp nhặt được để làm hắn thoải mái.Hắn đặt tay lên vai cô, nhè nhẹ bóp rồi luồn vào tóc ở gáy. Bảo Châu nổi da gà, mơn man lên xuống một hồi thì hít sâu…Lăng Thạch Du xuýt xoa thành tiếng, lực tay sờ gáy tăng thêm, người gồng lên.Bảo Châu hào hứng vì nắm giữ tiết tấu cuộc chơi…- Ưm…Lăng Thạch Du kêu thành tiếng.Hắn nhìn từ trên xuống, ý chí bị xâm chiếm, hai mắt khép hờ mơ màng chuyên chú thưởng thức khoái lạc tiêu hồn. Độc dược thấm qua da, len lỏi vào đốt nóng mọi ngóc ngách, khiến máu sôi sục trong huyết quản.Sướng!Lăng Thạch Du hít hà, ngứa ngáy vô cùng.Hắn nhẹ nhàng kéo một góc tạp dề lên để nhìn.Bảo Châu hết hồn khi ánh sáng đột nhiên tràn vào, trông thấy Lăng Thạch Du đang ngó xuống với đôi mắt mờ đục dục vọng, đầu cô nổ uỳnh một cú, mặt bỏng rát.Hắn làm cái gì vậy?Xấu hổ chết mất!Bảo Châu kêu khẽ một tiếng, vội buông tay khỏi vật nọ, kéo tạp dề xuống che lại, không cho Lăng Thạch Du nhìn.Hắn chỉ hé ra một chút, nhìn được vài giây, hình ảnh đó lập tức in đậm vào tâm trí, kích tình đến mức dục vọng muốn phun ra. Hắn rúm người, hai tay bấu chặt ghế để không lập tức vồ lấy Bảo Châu, điên cuồng làm theo bản năng.Khao khát cháy bỏng gào thét dưới hạ thân khiến hắn phải dùng hết lý trí đấu tranh chống lại cám dỗ.Hắn ao ước được khuếch đại những ma sát kia, thèm muốn thân thể nhỏ nhắn trắng nõn, nhớ những va chạm mãnh liệt…Lăng Thạch Du thở hồng hộc, thân thể run rẩy khe khẽ.Bảo Châu xấu hổ quá, ư khẽ một tiếng trong cổ họng.Lăng Thạch Du rít lớn, nắm hai vai cô nhấc lên.- A…Bảo Châu bị kéo đứng dậy, tạp dề vẫn còn trùm lên đầu, nghe “roạt” một cái, áo đã bị xé toạc không thương tiếc.Hắn gấp rút lột đồ trên người cô, cũng tự cởi quần áo mình.Chẳng mấy chốc cơ thể cả hai đã không còn vải vóc che chắn, hoàn toàn trần trụi trong ánh điện sáng trưng.Bảo Châu dùng tạp dề che trước ngực, mặt đỏ như máu dưới cái nhìn trừng trừng hoang dại của Lăng Thạch Du. Thâm tâm cô vừa e sợ vừa hưng phấn vì hắn đã hứng đến nỗi gần như hung bạo. Mật hoa rỉ ra nhanh chóng.Hắn muốn cô.Cô đã thành công gọi dậy dục vọng, khiêu khích khiến hắn không thể chịu nổi…Lăng Thạch Du kéo tạp dề khỏi tay Bảo Châu, tròng nó lên cổ cô, xoay người cô lại, cầm hai cái dây buộc thắt nút ở eo lưng trần.Bảo Châu sửng sốt.Không mặc đồ nhưng đeo tạp dề?Bàn tay Lăng Thạch Du đụng chạm nhè nhẹ ở phần lưng khi thắt dây tạp dề, thổi sự xấu hổ của cô tăng gấp bội phần, quẫn bách không chịu nổi.Vải tạp dề cứng cọ vào núi đồi mềm mại, từng tấc trên thân đột nhiên nhạy cảm vô biên.Thắt dây xong, Lăng Thạch Du ngắm nhìn tấm lưng trần trụi nuột nà, hít thở đứt quãng. Hắn dùng đầu ngón tay vờn theo đường cong uyển chuyển từ xương bả vai xuống đến mông, hơi thở nóng rẫy phả vào tai và gáy khiến cô rúm người muốn bỏ chạy.