Cô cứ ôm, hắn cứ rửa bát, không ai nói gì.

Hắn không tỏ ra phiền chán, cằm đè lên đỉnh đầu cô thỉnh thoảng cọ nhè nhẹ, hơi thở phả xuống nóng hổi, cảm giác rất lạ kỳ. Bảo Châu nghe tiếng tim hắn đập thình thịch, thình thịch từng nhịp mạnh mẽ, lòng nổi lên sự bình yên và ỷ lại.

Thật đáng tin cậy!

Và tốt bụng.

Hắn không trách cô làm mất tiền, vẫn cư xử như thường mặc dù việc ở công ty không thuận lợi. Hắn không trút lên đầu cô những cơn giận vô lý, duy trì thói quen làm việc nhà trong khi có thể ngồi im một chỗ chờ cô hầu hạ tận răng.

Một người đàn ông vừa đẹp trai, tài giỏi vừa tâm lý thế này, nếu không cau có khinh khỉnh, gái sẽ theo từng đàn.

Mà dù hắn khó tính, gái cũng theo từng đàn thôi. Trên đời không thiếu những mỹ nữ đào mỏ, những sugar baby được đào tạo bài bản để quyến rũ đàn ông hòng moi móc bạc tỉ khỏi ví họ. Nếu Lăng Thạch Du là kẻ lăng nhăng, không ai cản nổi hắn nay cặp với người này, mai cặp với người khác.

Sự ấm áp trong lồng ngực Bảo Châu bị những suy nghĩ đó làm nguội lạnh. Cô cố chấp hít hà hương thơm trên người hắn, cảm nhận nhiệt lượng toả ra từ thân thể cường tráng không thuộc về mình.

Hắn không cho phép cô rời đi, cô phải tự dập tắt hết ảo tưởng, khống chế tình cảm để nó không vượt khỏi tầm kiểm soát.

Không được phép yêu hắn.

Nếu yêu, cô sẽ tự mình chuốc lấy tổn thương, sẽ đau đớn gục ngã khi đối diện với tình nhân khác của hắn, khi hắn ngủ đêm ở bên ngoài, dùng thân thể này đè lên một mỹ nữ yêu kiều nào đó.

Bảo Châu buông Lăng Thạch Du ra.

Thế nhưng cánh tay hắn lập tức thu về, ghì chặt cô vào lồng ngực, không cho tách ra.

- Yên.

Bảo Châu sửng sốt cứng người.

- Ôm đi… - Hắn ra lệnh.

Cô bối rối mấy giây, từ từ ôm lại như cũ.

- Mạnh hơn.

Hơi thở của hắn khá nặng nề. Bảo Châu nóng mặt cảm nhận hạ thân hắn đang cứng lên, cọ vào bụng dưới cô.

Hắn muốn…

Hai tay cô dùng lực ôm chặt theo lệnh, tim đập thình thịch căng thẳng, sự vui sướng như dây leo lén lút xuất hiện quấn quanh ruột gan.

Hắn thèm khát cô chỉ vì một cái ôm cảm kích.

Hắn thích phụ nữ ngoan ngoãn, dịu dàng, nũng nịu?

Bảo Châu thử dụi mặt vào ngực hắn như mèo con làm nũng. Hắn hít mạnh, ngừng thở một giây rồi từ từ thở ra, lồng ngực phập phồng lên xuống liên hồi. Vật hùng hổ kia cứng lên nhanh chóng, cách mấy lớp vải còn cảm thấy sức nóng doạ người.

A… Thì ra hắn thích bạn tình nũng nịu.

Lời Mông Vũ văng vẳng bên tai Bảo Châu. Dù Lăng Thạch Du luôn làm chủ, kiểm soát cuộc chơi nhưng không có nghĩa là hắn bài xích sự chủ động cầu hoan. Rõ ràng hắn cũng thích được phục vụ, được dựa dẫm, ngọt ngào lấy lòng.

Bảo Châu căng thẳng đảo mắt, lưỡng lự.

Cô muốn chủ động để xoa dịu cơn giận, khiến hắn trở lại trạng thái trước kia, không làm tình như dã thú nữa. Cách làm tình đó khiến cô sợ hãi dù khoái cảm chỉ tăng không giảm. Cô không thích bị nắn bóp thô bạo, muốn được ôm ấp, ngấu nghiến hôn môi, nhiệt tình khiêu khích trước khi lâm trận.

Bên dưới nóng lên vì những suy nghĩ hương diễm, tim cô đập nhanh dần, cả người căng cứng.

Lăng Thạch Du sắp rửa bát xong.

Nếu còn chần chừ, cơ hội sẽ qua mất.

Bảo Châu đánh liều, hít sâu một hơi, lén lút hôn nhẹ lên ngực hắn, cách một lớp vải áo.

Cơ thể Lăng Thạch Du gồng cứng, động tác rửa bát không ngừng nhưng cô biết hắn đã nhận ra. Mặt cô bỏng rát xấu hổ, tay từ từ vuốt dọc sống lưng, miết hông, lượn về phía trước sờ đùi hắn.

Lăng Thạch Du thở mạnh, không có bất cứ động tác bài xích nào.

Bảo Châu can đảm hơn, kiễng chân vùi mặt vào cổ hắn, vụng về áp môi lên làn da nóng hổi. Lăng Thạch Du hơi rụt vai nhưng không tránh, có lẽ bị giật mình.

Chóp mũi cô đều là mùi pheromone nam tính thơm nao lòng, tim nhói từng hồi, hành động táo bạo thêm. Cô hôn nhẹ nhàng mơn man quanh yết hầu, tay lướt từ đùi tới hạ thân, xoa nắn thứ táo tợn kia bên ngoài quần.

- Hừ…

Hắn phát ra âm thanh khe khẽ trong cổ họng, nửa khoan khoái, nửa ngạc nhiên. Thân dưới cong về phía sau, thân trên đổ tới trước tạo thành tư thế áp má lên tai và tóc cô. Bàn tay nhỏ không bị ngăn cản, lần mò vuốt ve, khiến cho cái đó đã cứng càng cứng.

Hơi thở trúc trắc của hắn khiến cô biết hắn rất thoải mái nên tập trung hết sự chú ý để vuốt ve hầu hạ “tiểu huynh đệ”.

Lăng Thạch Du vẫn rửa cho xong bát đĩa, rút khăn sạch lau khô bất chấp bên dưới cứng như đá, tim đập vừa nhanh vừa mạnh, toàn thân bứt rứt khó chịu, đứng không yên. Hắn hít hà hương thơm, hôn nhẹ lên tóc cô.

Bảo Châu sờ hoài cũng không thấy hắn bỏ dở việc để ôm ấp mình, sự tự ái nổi lên.

Chẳng lẽ kỹ thuật của cô kém như vậy?

Bình thường hắn rất nhanh nổi hứng, làm tình hung hãn lắm cơ mà…

Dù biết mình vụng về nhưng vuốt mãi không thể khiến đối phương bốc hoả, cô hậm hực khó chịu trong lòng. Tuy nhiên nhớ đến sai lầm của Vy Oánh, Bảo Châu không dám tỏ bất cứ thái độ nào, vừa mơn man hôn tai và xương hàm hắn vừa dùng cả hai tay miệt mài xoa nắn.

Cô thở gấp vì sự nóng ướt bên dưới, hắn cũng khó chịu không yên, cựa quậy liên tục. Tuy nhiên, động tác lau bát vẫn tiếp diễn, không nhanh không chậm, cố chấp hoàn thành công việc.

Bảo Châu bực chính mình không thể khiến hắn lập tức vứt hết bát đũa kia để cùng quay cuồng điên đảo một trận; không dám tức tối với hắn, cô liếc xéo mấy cái bát, môi bĩu ra. Có điều, cái liếc đó khiến cô trông thấy hai cánh tay nổi đầy gân của Lăng Thạch Du, các khớp khón tay trắng bệch, động tác lau dùng nhiều lực một cách không cần thiết, cứ như những cái bát bị thứ dơ dáy dính chắc, buộc phải mạnh tay mới sạch.

A… Hắn đang kiềm chế.

Lại nữa…

Nhưng tại sao phải nhịn?

Họ là tình nhân, cô chủ động khiêu khích, hắn thích làm gì thì làm không thoải mái hơn sao?

Hắn như thế này không phải mới lần một lần hai. Cô nhẩm tính không dưới ba lần, hắn muốn cô chủ động, cứ ngồi liếc. Khi cô thuận theo, chủ động tiếp cận, hắn rất thích, rất cứng nhưng nấn ná hồi lâu mới lâm trận. Càng về sau, thời gian kiềm chế càng dài.