Thời gian còn lại trong ngày, Bảo Châu không thể tập trung làm việc cho đàng hoàng, bồn chồn đi ra đi vào.Cô quyết định sẽ nói thật với Lăng Thạch Du.Hắn giận rất đáng sợ nhưng để hắn tự phát giác ra sự thật, nghi ngờ, nổi cơn điên thì cô chết chắc. Viện phí của mẹ đều trông chờ vào hắn. Vả lại, mấy hôm nay Lăng Thạch Du để ý nhất cử nhất động của cô. Tâm trạng bồn chồn thế này, hắn nhìn một cái là đoán ra ngay.Bảo Châu chuẩn bị bữa tối sớm nhưng vẫn không kịp. Sáu giờ Lăng Thạch Du đã về. Cô vội rửa tay, chạy ra cửa đón.Vẻ mặt Lăng Thạch Du khiến cô căng thẳng gấp đôi.Chết rồi, ở công ty có chuyện, hắn mang u ám và bực bội về nhà. Giờ cô mà nói ra sự thật, hắn sẵn bực trong người, không biết cô sẽ thảm thế nào.Bảo Châu đứng chôn chân tại chỗ, tim đập như điên.Thấy cô không động đậy, không chào, lông mày hắn nhướn lên, ánh mắt loé sáng dữ tợn. Bảo Châu hết hồn, vội bước tới ôm eo, kiễng chân hôn lên môi hắn:- Anh về rồi… Em chưa nấu cơm xong.- Hừ…Hắn đặt tay lên gáy cô, cưỡng chế hôn sâu, mút môi, đá lưỡi bất chấp vệ sĩ đang đứng lố nhố một đám bên ngoài, cửa nhà chưa đóng. Bảo Châu nóng mặt xấu hổ, ngoan ngoãn chịu trận.Hôn một hồi, Lăng Thạch Du thả cô ra, đi thẳng lên nhà.Cô quay lại bếp tiếp tục nấu bữa tối, đoán già đoán non chuyện gì đã xảy ra ở công ty khiến sắc mặt hắn xấu như vậy.Lăng Thạch Du rất tài giỏi nhưng không phải thánh nhân.Lần trước, công ty gặp chuyện, hắn cũng u ám khó chịu, nghe điện thoại ngay trong bữa cơm. Nhưng hắn nói tiếng Anh, Bảo Châu không hiểu tẹo nào. Chỉ láng máng đoán dự án gặp vấn đề, có kẻ khiến hắn tức giận. Lần này không biết xảy ra chuyện gì.Dốt nát thật yếu thế, người ta nói ngay trước mặt mà nghe không hiểu. Bảo Châu quyết tâm học tiếng Anh, mua sách, mua khoá học rồi nhưng chưa học được bao nhiêu. Đêm nay nếu Lăng Thạch Du bận việc không ngủ cùng, cô phải tranh thủ học mới được.Nhưng trước hết phải quan sát hắn để tìm cơ hội thú tội. Nếu hắn căng thẳng quá, chắc cô không dám mở miệng.Lăng Thạch Du tắm rất nhanh. Bảo Châu vừa nấu xong hắn đã vào bếp, lục tủ lạnh lấy bia uống.Cô rón rén dọn đồ ăn, liếc trộm hắn mấy lần.Lúc ăn cơm, cô cẩn cẩn trọng trọng, cố không tạo ra tiếng động mạnh. Thỉnh thoảng thăm dò biểu cảm trên mặt hắn.- Chuyện gì?Hắn đột ngột hỏi khiến cô giật mình đánh rơi đũa.- A… Không… Không có gì.Ánh mắt sắc lẹm lia sang, lông mày nhướn lên nghi hoặc.Bảo Châu hết hồn, vội đứng dậy như học sinh phạm lỗi, hai tay đan vào nhau để trước bụng, cúi đầu lắp bắp:- Em… Hôm nay… anh không vui. Hay để mai em nói…- Nói luôn. – Hắn đặt đũa xuống, ra lệnh.Tim Bảo Châu vọt lên cổ vì sự khắc nghiệt khác thường.Cô đúng là đồ vô dụng, có chuyện mà không giấu nổi, để hắn nhìn mấy lần đã phát hiện.- Em… - Bảo Châu siết chặt tay, giọng lí nhí run rẩy. – Sáng nay em đi chợ… bị Nghiêm Quân chặn đường… cướp thẻ… quẹt lấy tiền mặt.Lăng Thạch Du quay hẳn người về phía cô, mắt toé lửa cáu kỉnh:- Mất bao nhiêu?- Mười… mười triệu ạ.- Võ Hạ đâu?- Em mua nhiều đồ… bảo Võ Hạ xách ra xe trước…Cô cúi gằm mặt không dám nhìn thẳng, toàn thân lạnh toát. Cô có thể mường tượng được ánh mắt khinh bỉ và tức giận đang chiếu vào mình. Chắc hắn nghĩ cô là đồ đần độn, đã cho tài xế theo sát rồi còn để xảy ra chuyện.Hồi lâu không thấy Lăng Thạch Du nói gì, Bảo Châu liếc lên.Hắn không cáu như cô tưởng, đôi mắt biết nói tối đen, giọng lạnh hơn hồi nãy:- Em nhập mật khẩu cho Nghiêm Quân?- Vâng… Y dẫn theo hai người… Chúng… dí dao vào…- Cái gì? – Lăng Thạch Du quát.Bảo Châu giật thót mình, lùi lại khiến ghế bị xô về phía sau một đoạn.Hắn chộp cổ tay cô, kéo sát vào mình, gầm lên:- Dí dao? Chỗ nào? Bị thương không?- Không… Không sao… Chúng chỉ doạ thôi. – Bảo Châu sợ muốn khóc, mắt đỏ hoe, tay bất giác đưa lên sườn.Lăng Thạch Du nhìn theo vị trí mà bàn tay cô đang bịt, cuồng phong cuộn trào nổi lên. Hắn thở mạnh mấy hơi, cười khẩy trông rất đáng sợ.- Có bị đau không?- Có một chút… Nhưng không bị đánh.Thân thể cô khẽ run rẩy, vã mồ hôi lạnh.Lăng Thạch Du im lặng nhìn sâu vào mắt cô hồi lâu rồi đột ngột buông tay, cầm đũa lên gắp đồ ăn, phán một câu chốt hạ:- Lần sau không được tách khỏi Võ Hạ.- A… Vâng.Sau đó hắn tiếp tục ăn, không nói thêm bất cứ lời nào.Thế này là sao?Hắn không tức giận vì bị cướp tiền?Hay có tức nhưng cô thành khẩn khai báo nên hắn cho qua?Hắn không xử lý cô và Nghiêm Quân?Bảo Châu không biết, không có gan để hỏi, rón rén ngồi xuống gắp đồ ăn cho hắn.Sắc mặt Lăng Thạch Du từ từ trở lại trạng thái khinh khỉnh, cau có như ngày thường. Sự âm u tức tối biến mất, thay vào đó là trạng thái tập trung suy nghĩ.Dù khó hiểu, không biết hắn nghĩ gì nhưng Bảo Châu nhẹ nhõm.Ít ra hắn không nghi ngờ cô dối trá, không nói lời xúc phạm.Có thể đối với hắn, mười triệu chẳng là gì, sự thật mà cô tự động khai mới đáng giá.Ăn tối xong, hắn im lặng dọn dẹp như mọi ngày. Bảo Châu lén thở phào, tảng đá trong lòng giờ mới chính thức được hạ xuống.Cô dọn hết bát đũa bỏ vào bồn rửa rồi ôm hắn từ phía sau, thể hiện sự cảm kích trong im lặng.Hắn không hất ra, đứng im một hồi, thấy cô không buông thì tiếp tục rửa bát.Bảo Châu dính sau lưng hắn, đột nhiên nảy ra ý nghĩ gàn dở muốn nghe Lăng Thạch Du cằn nhằn xua đuổi vì mình phiền phức. Cô chui qua nách hắn, vòng về phía trước ôm eo, rúc mặt vào cổ hắn.Lăng Thạch Du bị vướng, dừng làm.Bảo Châu hồi hộp chờ đợi. Có điều cô lại phải ngạc nhiên. Lăng Thạch Du chỉ dừng một lát thì gác cằm lên đỉnh đầu cô, chỉnh lại tư thế một chút, tiếp tục rửa bát.Hai cánh tay hắn kề hai bên người cô nhẹ nhàng cọ cọ theo từng động tác.Bảo Châu tròn mắt đứng im, không hiểu mình đã tạo ra tình huống oái oăm gì.