Tiễn Lăng Thạch Du đi làm xong, Bảo Châu vội thay quần áo rồi đi chợ.Hai hôm nay hắn ở nhà nghỉ ngơi, cô loanh quanh bên cạnh phục vụ, không đi chợ được.Lăng Thạch Du rất tức giận vì Bảo Châu tự ý xếp đồ định bỏ đi, hắn thu hết balo và túi vải to trong nhà vứt vào thùng rác. Mấy cái túi hàng hiệu to to một tí hắn cũng định vứt nốt, may mà Bảo Châu trông thấy, van nài hứa hẹn mãi mới giữ lại được.Thật đáng sợ!Sắc mặt hắn lúc nào cũng khó đăm đăm, làm tình thì hung hãn. Thân thể cô đầy dấu hôn, vết bóp, siết, véo… xanh xanh tím tím, trông rất xấu xí.Nhưng Lăng Thạch Du không để ý những dấu vết đó, đêm nào cũng vần cô mấy tiếng đồng hồ, mệt muốn chết nửa cái mạng.Bảo Châu không dám từ chối, thậm chí không dám tỏ ra mệt mỏi, hết mình phục vụ để dỗ hắn nguôi cơn giận.Cô thấm thía sự khác nhau giữa “cau có thường trực” và “cau có tức giận”, ước gì Lăng Thạch Du nhanh chóng quên chuyện dại dột mà cô gây ra, trở lại trạng thái trước kia. Có nếm trái đắng mới biết hoá ra nước lọc cũng ngọt ngào dễ chịu vô cùng.Võ Hạ đưa Bảo Châu đến chợ, ngạc nhiên vì cô mua rất nhiều rau.- Nghiêm tiểu thư, mua nhiều rau thế này làm gì?- Tôi ăn. Gần đây tôi bị tăng cân.- Có à?- Vâng.Võ Hạ cười cười, không nghĩ Bảo Châu lên cân.Thực ra cũng chưa lên nhiều đến mức phải thay đổi khẩu phần nhưng cô sợ Lăng Thạch Du chán ghét nên tự giác.Mới đi qua hai hàng rau mà Võ Hạ đã xách không xuể, Bảo Châu bảo anh ta mang bớt ra xe. Cô tới hàng hải sản trước.Đang lúi húi ngắm tôm hùm, vai cô bị vỗ bộp một cái.Bảo Châu giật mình quay lại, kinh ngạc khi thấy Nghiêm Quân và hai người đàn ông lạ mặt đang vây lấy cô.Y chẳng nói chẳng rằng, nắm cổ tay cô kéo tuột đi.Bảo Châu kêu lên:- Làm gì vậy? Buông ra…- Mày dám kêu, tao lột đồ quay video tung lên mạng.Bảo Châu trợn mắt:- Nghiêm Quân… chúng ta là anh em ruột… Anh còn phải dựa vào tôi để trả tiền viện phí cho mẹ…- Tao chỉ cần mười triệu thôi.Nghiêm Quân lôi Bảo Châu đi thẳng tới một hàng bán thịt bò. Hàng này cô không bao giờ vào vì nghe nói làm ăn không ngay thẳng, thịt bò ngon lẫn với thịt bò không rõ nguồn gốc.- Anh cần tiền làm gì?Bảo Châu sợ hết hồn khi hai tên lạ mặt giữ chặt tay cô để Nghiêm Quân lục lọi túi xách. Y lấy ví của cô, mở ra, nhăn mặt:- Mịa… Sao bảo mày đang được đại nhân vật bao nuôi? Ví chỉ có vài đồng lẻ thế này…- Anh cần tiền làm gì? Tôi chỉ lo cho mẹ, không có tiền lo cả cho anh. Đàn ông sức dài vai rộng, tự đi làm kiếm tiền tiêu chứ. Trả ví cho tôi ngay.Nghiêm Quân tức tối xuýt một tiếng.Tên côn đồ bên trái rút dao gấp ra, dí vào sườn Bảo Châu.Cô kinh hãi mở lắp bắp:- Nghiêm Quân… Chúng ta là anh em ruột.- Câm mồm… Tao cần mười triệu… Lập tức rút tiền cho tao. Y rút thẻ đi chợ trong ví của cô, chìa ra trước mặt.Bảo Châu thở phì phì, vừa tức vừa sợ toát mồ hôi:- Thẻ này không rút được.- Không rút được thì quẹt đi… Tao vừa thấy mày quẹt.Y hất hàm.Hai tên côn đồ lập tức kéo Bảo Châu ra phía sau quầy thịt bò. Dao găm dí sát vào người, cảm nhận được sự sắc bén và lạnh lẽo, tim Bảo Châu đập điên cuồng, hoảng loạn, không thể tin nổi Nghiêm Quân dám làm thế với mình.Y đưa thẻ cho chủ quán thịt bò, ra lệnh:- Quẹt… Đưa tiền mặt cho tao.Chủ quán cười cười, phân trần với Bảo Châu, giọng điệu rất bố láo:- Cô thông cảm, tôi cũng bị thằng mất dạy này ép thôi. Hi hi…Miệng nói bị ép, tay chủ quán bấm lia lịa trên máy, làm giả một hoá đơn mười triệu, quẹt thẻ roẹt một cái.- Thịt bò gì mà một cân đã mười triệu… Thật hả?- Thật. – Chủ quán cười đểu. – Đầy loại còn đắt hơn. Bảo em mày khéo léo một chút, mua bò rẻ trộn vào. Không lộ đâu.Tên đồng bọn dí dao vào sườn, bắt cô nhập mật khẩu. Bảo Châu thở phì phì, vừa tức giận vừa bất lực, buộc phải nhập mật khẩu.Thanh toán thành công, chủ quán thịt bò lấy tiền mặt đưa cho Nghiêm Quân, bọn chúng mới thả cô ra.Bảo Châu điên tiết giật lại thẻ, xô Nghiêm Quân đập lưng vào kệ:- Đồ kẻ cướp… Nghiệp quật chết anh…Hét xong cô lập tức bỏ chạy, quay lại hàng hải sản khi nãy, toàn thân run bắn.Thật sai lầm vì bảo Võ Hạ mang đồ ra xe trước. Biết thế cô đi cùng Võ Hạ, Nghiêm Quân đã không có cơ hội làm bậy.Khốn nạn thật!Cô cầm thẻ bao lâu, chưa bao giờ gian dối móc ngoặc với các chủ quán để rút tiền. Nghiêm Quân chắc chỉ rình rập cô ít lâu đã nghĩ ra cách này, cướp cho bằng được. Tên trời đánh thánh vật.Y đến có chuẩn bị, đã bàn trước với đồng bọn và chủ quán, cô thoát thế nào được. Nhưng y cũng gặp may vì Võ Hạ ra xe…Bảo Châu tức hộc máu đồng thời sợ hãi.Không phải sợ cho mình mà sợ Lăng Thạch Du phát hiện, sẽ nổi giận.Với hắn, mấy chục triệu không tính là gì, có điều hắn đang giận sẵn rồi. Hành động của Nghiêm Quân là cướp trắng trợn tiền của hắn, mà cô lại bị đe doạ buộc phải tiếp tay cho y. Lỡ Lăng Thạch Du không tin cô, nghĩ cô cấu kết với Nghiêm Quân để chiếm đoạt tiền thì sao?Bảo Châu run rẩy lo sợ, không biết khi trở về nên khai thật với Lăng Thạch Du hay giấu nhẹm đi, mua thịt bò rẻ tiền độn vào để lừa hắn.Giấu, hắn phát hiện sẽ nổi giận.Lừa, hắn phát hiện càng tức giận ghê hơn. Phải nói với hắn.Nhưng cô sợ.Võ Hạ quay lại, thấy Bảo Châu vẫn đứng trơ trơ tại chỗ, ngạc nhiên hỏi:- Nghiêm tiểu thư, không mua à?- A… - Bảo Châu giật mình, đảo mắt, bịa đặt. – Hàng này tôi không ưng. Tôi chờ anh quay lại… sợ anh không tìm được.- Chợ cũng nhỏ mà. Làm cô mất công rồi. Sang hàng khác thôi.- Vâng…Bảo Châu hấp tấp đi tới hàng hải sản ở tít cuối dãy, tâm trí bay bổng tận phương trời nào.Có Võ Hạ kè kè bên cạnh, cô không dám ngơ ngác mất tập trung, không suy nghĩ rành mạch được.