Bảo Châu nằm trằn trọc đến ba giờ sáng vẫn không ngủ được. Nỗi sợ hãi gặm nhấm tâm hồn, khiến cô tỉnh táo vật vã hối hận, tự nguyền rủa mình ngu xuẩn.Cô mở điện thoại đọc truyện, nằm chờ trời sáng để chuẩn bị đồ ăn cho Lăng Thạch Du, cố gắng chuộc lỗi.Tâm trạng không tốt, đọc truyện cũng chẳng thấy hay. Chữ cứ trôi qua trước mắt mà trong đầu không đọng lại bất cứ thứ gì.Cộp.Một tiếng động lạ vang lên ngoài hành lang.Bảo Châu giật thót, vội tắt điện thoại, đặt xuống, nhắm mắt giả vờ ngủ.Im lặng một hồi, cánh cửa từ từ mở ra.Bảo Châu hé mắt nhìn, tim vọt lên cổ khi thấy Lăng Thạch Du lách người vào phòng, đóng cửa lại. Cô kiềm chế để không thở gấp.Hắn quay lại…Cầu trời phù hộ cho hắn nguôi giận, đừng đánh chửi rồi đuổi cô đi; đừng trút cuồng phong lên người nhà cô.Lăng Thạch Du hầu như không tạo ra tiếng động khi di chuyển khiến Bảo Châu không biết hắn đã đi đến đâu.Khi đệm giường lún xuống cô mới nín thở kinh sợ. Mùi rượu thoang thoảng trong không khí. Hắn đã uống rượu.Có say không?Bảo Châu nhắm chặt mắt không dám mở, cảm nhận được hắn cúi người nhìn cô. Hơi thở của hắn phả từ trên xuống khiến ngực cô nôn nao khó chịu.Nhớ quá…Mùi pheromone quen thuộc đến nhức nhối tâm cam.Hắn ghé rất gần rồi bất động.Sợ hắn phát giác mình vẫn còn thức, Bảo Châu cố thở đều đặn, làm ra vẻ ngủ say không hay biết gì. Chắc hắn cũng không làm khó người đã ngủ.Lăng Thạch Du không nói chuyện, không làm ra bất cứ động tác nào khiến Bảo Châu sốt ruột và hoang mang.Hắn cứ ngồi nhìn thế này ư?Định ngồi bao lâu?Tay cô siết chặt trong chăn.Hay hắn đã biết cô còn thức, chờ cô mở mắt để cười nhạo?Đột nhiên, chăn trên người cô từ từ trượt xuống. Lăng Thạch Du kéo nó ra.Bảo Châu nổi da gà.Chăn trượt xuống ngực… xuống bụng… qua chân rồi bị gạt sang một bên, thân thể cô không còn vật che chắn, nóng bừng. Chắc Lăng Thạch Du đang nhìn bằng ánh mắt khinh bỉ.Bảo Châu hối hận vì đã mặc váy ngủ mỏng manh gợi cảm.Hồi nãy cô làm gì có tâm trạng mà lựa đồ, vơ đại một chiếc váy gần nhất, nhanh chóng mặc vào. Giờ vật phản chủ, khiến cảm giác sợ hãi mất an toàn dâng lên cuồn cuộn.Bàn tay nóng rực của hắn đặt lên đùi cô. Dù đã có chuẩn bị, Bảo Châu vẫn hơi giật mình. Sợ hắn phát hiện, cô giả vờ quay đầu sang bên kia như người đang ngủ bị làm phiền.Lăng Thạch Du để im tay trên đùi một hồi rồi từ từ sờ lên trên, luồn vào trong váy miết da thịt mềm mại láng mịn. Toàn thân cô phát hoả.Hắn muốn làm tình?Hồi nãy hắn đang chuẩn bị làm thì cô khóc lóc cụt hứng, giờ nguôi giận, bức xúc không ngủ được nên uống rượu rồi sang đây?Những ngón tay dài cứng cáp lách vào giữa hai đùi, trượt lên trên, lực vuốt mạnh dần. Hơi thở của hắn cũng nặng nề hơn, có vẻ rất khó chịu vì phải kiềm chế.Bảo Châu sợ thót bụng, cố gắng nằm im hết mức bất chấp những ngón tay đã tiến tới vùng tam giác, nhẹ nhàng khều khều thăm dò. Ban đầu hắn sờ rất nhẹ, sau đó mạnh hơn, diện tích rộng ra, kích thích tăng lên. Cô khó chịu nhíu mày, cắn răng để không phát ra tiếng, ham muốn trỗi dậy bất chấp sự sợ hãi gặm nhấm tâm can.Lăng Thạch Du thở gấp, tách rộng hai chân cô, tự cởi đồ mình rồi chà vật nóng bỏng đã cứng như đá vào hạ thân cô.Bảo Châu không thể giả vờ ngủ được nữa, ư khẽ mấy tiếng, từ từ mở mắt.Thấy cô đã tỉnh, Lăng Thạch Du lập tức tốc váy, lột quần nhỏ, ấn phần đầu vào.- A…Cô bịt miệng ngăn mình kêu đau. Dù hắn đã khiêu khích, mật hoa chảy ra chút ít nhưng chưa đủ. Cường ngạnh xâm nhập như vậy không đau sao được.Tuy nhiên sợ quá khứ lặp lại, Bảo Châu cắn răng chịu đựng.Sắc mặt Lăng Thạch Du đặc biệt cau có khó chịu, động tác kịch liệt, vừa lâm trận lập tức như sấm rền gió cuốn, vùi dập thân thể mảnh mai.Hai tay hắn siết chặt cổ tay cô, ghim xuống đệm, ánh mắt loé lửa đóng đinh tâm hồn, khiến cô không dám phát ra bất cứ âm thanh nào, sợ sẽ khiến cơn thịnh nộ của hắn bùng nổ.Càng ngày sóng càng lớn, đánh tới dồn dập không ngừng. Sự đau đớn lui bớt, khoái cảm thế chỗ nhưng sợ hãi còn nguyên.Hắn rất tức giận.Chưa bao giờ Lăng Thạch Du tàn nhẫn với cô như lần này. Hai bàn tay biến thành gọng kìm, nắn chỗ nào, bóp chỗ nào, chỗ đó đau nhói. Không có ôn nhu ve vuốt, không có những nụ hôn nhẹ nhàng mâu thuẫn với sắc mặt khó ở, chỉ còn hung hãn, tàn nhẫn, bạo ngược…Hắn làm như muốn giết cô bằng tình dục, khiến cô chết dưới thân hắn.Hắn lập úp cô xuống tấn công tới tấp từ phía sau, bóp cằm ấn ngón trỏ vào miệng cô.Không thể cắn môi được nữa, những âm thanh ư ư bắt đầu phát ra theo từng nhịp công kích cuồng dại.Hắn hít hà hưng phấn, cắn mạnh lên gáy cô.- A… a… Đừng… - Bảo Châu đau quá, bật ra tiếng rên rỉ khe khẽ.Lăng Thạch Du nhả ra, cắn một miếng nữa lên vai rồi nhổm người dậy, bóp gáy cô ấn chặt xuống đệm điên cuồng ra vào.- Ưm… ưm… a…Hai tay Bảo Châu siết chặt ga giường, thân thể gồng lên, cong mông nhận hết cơn thịnh nộ, không dám tỏ ra bất mãn. Cô mà trốn tránh, hắn sẽ càng tức giận.Nếu cố quên đi sự hung bạo, thứ còn lại chính là khoái cảm triền miên không hồi kết.Hậu quả là do cô tự chuốc lấy.Ai bảo cô tự biên tự diễn, suy nghĩ vớ vẩn, hành động xốc nổi khiến Lăng Thạch Du tức giận. Hắn không đánh, dùng phương thức này để trừng phạt đã tốt lắm rồi, cô chẳng dám phàn nàn.Thế mới biết thường ngày Lăng Thạch Du nhẹ nhàng và ôn hoà thế nào. Dù mặt mũi khó đăm đăm nhưng ít ra hắn còn vuốt ve dẫn dắt, hôn môi, khiêu khích những chỗ nhạy cảm để cô cũng thoải mái, không như hiện tại…Bảo Châu thổn thức vì tiếc nuối, hối hận.Cô quay đầu lại, khẽ kêu:- Hôn em… Làm ơn…Lăng Thạch Du mở to mắt, biểu cảm như đóng băng mấy giây rồi rất nhanh, băng tan, khoé miệng nhếch lên khinh bỉ. Bàn tay to lớn phủ lên má, ấn đầu cô xuống đệm, không thể cử động.Sự áp bức, chèn ép giống như lời tuyên bố không tha thứ, buộc cô phải tiếp tục nhận hình phạt. Nước mắt muốn rơi ra, ngực nhoi nhói, sự thất vọng như mây đen ùn ùn kéo tới che hết ánh mặt trời. Bảo Châu cố sức chống chọi với sóng dữ, bị hắn lật qua lật lại, vần vò đến khi bình minh ló rạng mới dừng.Cô mệt lả, toàn thân đau nhức, thiếp đi lúc nào không biết.