Bảo Châu thót tim vì tiếng sập cửa quá lớn, thở hổn hển một hồi rồi vồ lấy điện thoại, chạy vào nhà tắm khoá trái cửa, gọi cho Mông Vũ.- [Alo…]- Má… Em gây hoạ rồi… Cứu em với…Bảo Châu vừa khóc nghẹn ngào vừa thì thầm, không dám nói to, sợ Lăng Thạch Du quay lại.- [Làm sao? Nói má nghe…] – Mông Vũ hốt hoảng hỏi.Bảo Châu vừa nấc vừa mếu máo kể lại.Mông Vũ câm nín mất một lúc, sau đó rầy la:- [Mi bị ngáo à? Cái gì mà chung chạ? Mấy đứa trong Ổ Kẹo đi tiếp khách có đứa nào không chung chạ? Mi… đừng nói mi yêu Lăng Thạch Du rồi đấy…]- Không phải… Không phải đâu. – Bảo Châu vội chối bay chối biến. – Em chờ mấy ngày không có bất cứ tin tức nào nên nghĩ quẩn, hành động xốc nổi. Giờ làm thế nào đây ạ?- [Đừng vội… Bình tĩnh đã, đừng lon ton chạy theo. Để hắn nguôi giận rồi xin lỗi sau. Hắn thích gì, mi làm cái đó lấy lòng.]- Hắn chẳng thích cái gì cả.- [Đồ ăn thì sao?]- Không có. Chưa bao giờ hắn yêu cầu bất cứ món nào. Café hôm uống hôm không. Rượu bia thì lúc loại nọ, lúc loại kia…- [Trên giường thì sao?]Mặt Bảo Châu nóng bừng, lắp bắp:- Hắn… luôn chủ động. Em…- [Mi thử chủ động một lần xem. Dù hắn thích cảm giác kiểm soát cuộc chơi nhưng biết đâu khi mi đổi kiểu hắn cũng thích thì sao.]Bảo Châu im lặng.Giờ cô không dám mạo hiểm mà lại không thể ngồi im chờ chết.Cần phải làm gì đó.Mông Vũ khuyên một tràng dài. Bảo Châu vâng vâng dạ dạ, nghĩ đi nghĩ lại, thấy những cái đó không dùng được với Lăng Thạch Du.Hắn không giống đàn ông bình thường, hờ hững với mọi thứ. Khi làm tình hắn cũng cau có, khinh khỉnh, nhiều lúc nhìn mặt cứ tưởng đang cáu giận. Nếu không phải hắn có thói quen hôn môi trong lúc làm, cô đã hiểu lầm vô số lần.Giờ chọc giận hắn, ngoài tình dục, cô không biết phải dùng cách nào lấy lòng.Nhưng tâm trạng tồi tệ, cô không hứng thú được.Hay là thôi đi…Bảo Châu thở dài, rửa mặt mũi, chườm lạnh cho cặp mắt sưng húp của mình rồi lên giường nằm. Hy vọng ngày mai hắn đi làm đúng giờ để cô có cơ hội chuẩn bị bữa sáng, tiễn và hôn tạm biệt.***Ít phút trước…Lăng Thạch Du đùng đùng ra khỏi phòng Bảo Châu, sập rầm cửa, hùng hổ trở về phòng mình lấy rượu rót ra cốc, tu một hơi.Rượu nặng, cổ họng bị thiêu đốt, hắn nhăn mặt siết chặt cốc, muốn ném cả cốc lẫn chai nhưng nghĩ gì đó lại cố kiềm chế, đi tới sofa ngồi.Phòng ngủ của hắn không rộng lắm, không xa hoa tráng lệ, không rườm ra kiểu cách, rất ít đồ trang trí. Chỉ có giường, sofa, bàn làm việc, giá sách, tủ rượu. Diện tích còn thừa rất nhiều nhưng hắn không đặt kệ trưng bày, không treo tranh, không để đồ phong thuỷ, thành ra trông hiu quạnh và trống trải.Một căn phòng không đồ quý, không có những món đồ quái dị, thứ duy nhất khiến hắn cấm người ngoài bén mảng là đống tài liệu trên bàn làm việc.Lăng Thạch Du nhăn mặt nhíu mày, bộ dạng cau có khó chịu, hai tay siết chặt khiến các khớp trắng bệch.Ngồi im một hồi, hắn nhắn tin cho Võ Hạ. Lăng Thạch Du: [Mấy hôm nay Bảo Châu thế nào?]Võ Hạ lập tức nhắn lại.Võ Hạ: [Nghiêm tiểu thư không tới bệnh viện, vẫn hoạt động như thường ngày, không có gì cần báo cáo ạ.]Đôi mắt sắc lẹm đảo quanh, chần chừ mấy giây, hắn hỏi tiếp.Lăng Thạch Du: [Có hỏi về tôi không?]Võ Hạ: [Có ạ. Nghiêm tiểu thư hỏi vệ sĩ xem thủ trưởng đi đâu, bao giờ về. Vệ sĩ không biết, bảo cô ấy gọi cho thủ trưởng.]Lăng Thạch Du nhướn mày, cắn môi, mắt toé lửa, lồng ngực phập phồng, tay gõ nhanh như máy.Lăng Thạch Du: [Bảo Châu nói chuyện với vệ sĩ nào? Bảo họ báo cáo lại từng lời cho tôi. Ngay lập tức.]Võ Hạ: [Rõ.]Hắn đặt điện thoại xuống bàn, tiếp tục uống rượu, chờ tin nhắn.Ít phút sau, hai vệ sĩ gửi tin nhắn tường trình từng câu từng chữ của Bảo Châu và những việc cô làm trong mấy ngày hắn vắng nhà.Lăng Thạch Du càng đọc sắc mặt càng xám xịt, lửa trong mắt sáng rồi tắt, ảm đạm một hồi lại bùng lên. Mặt hắn nhăn nhó cáu kỉnh, tay cầm điện thoại siết chặt phát run.Hắn chộp lấy chai rượu tu ừng ực rồi điên tiết vò đầu, đứng lên đi qua đi lại trong phòng.Hắn nhìn cánh cửa mấy lượt, chần chừ không bước về phía nó, cuối cùng quyết định đi tới bức tường đối diện, đứng úp mặt vào tường như học sinh phạm lỗi. Trán hắn kề lên tường lạnh, mắt nhắm nghiền, lồng ngực phập phồng, hơi thở không ổn định.Mấy phút sau, hắn rời khỏi bức tường, đi về phía cửa.Nhưng mới đi được sáu bước, hắn đột ngột đổi hướng, tự đấm vào lòng bàn tay, bứt rứt quay lại tường gục đầu lên đó.Đứng thêm một hồi, hắn lại rời bức tường, đi về phía cửa, cầm tay nắm cửa, bất động.Thân thể hắn như hoá đá, hai hàm nghiến chặt, cuồng phong cuộn trào trong đáy mắt. Hắn đứng hai phút rồi đột ngột lùi lại như bị điện giật, một lần nữa quay về bức tường.Dằn vặt qua qua lại lại năm lần hắn mới phát hiện bản thân đang cởi trần, quấn khăn ngang hông.Thở dài vuốt mặt đầy bất lực, hắn đi lấy quần áo mặc.Cánh cửa giống như bị ma ám. Hắn cứ nhìn về phía nó, bước tới gần rồi không mở ra, quay lại bức tường như kẻ tâm thần.Hơn một giờ đồng hồ sau, không thể chịu nổi việc đi qua đi lại, hắn rít lớn, đấm rầm vào tường một cú cực mạnh. Mặc kệ máu rơm rớm trên các khớp ngón tay, hắn hung hãn lôi dây thừng dưới gầm giường ra, ngồi xuống sofa, tự cột hai chân mình lại, thắt một đống nút chết.Không thể di chuyển được, chỉ có thể ngồi nhìn cánh cửa, Lăng Thạch Du rót rượu uống, châm thuốc hút, trầm lặng nhìn chằm chằm vào hư vô.Khuôn mặt hắn nhăn nhó, cáu kỉnh, giống như khinh thường cả thế giới, tức giận vì toàn thiên hạ nợ tiền mình. Dù trong phòng không có ai, biểu cảm này vẫn duy trì không đổi.Chai rượu vơi quá nửa, hắn lắc lư tại chỗ, nhìn một cái bật lửa thành hai, với với ảo ảnh bên cạnh rồi tự cười mình.Tiếng cười nhạt nhẽo vang vọng trong phòng, nghe rờn rợn.