Quần bò áo phông cũng khá nhiều, balo không chứa hết được. Bảo Châu lôi xuống lại phải treo lên, loay hoay một hồi làm rơi vãi linh tinh. Treo cái nọ rơi cái kia, rối bời như ruột gan cô.

Bực mình quá, cô quẳng hết xuống sàn đứng thở hồng hộc.

Thật thảm hại.

Cô kéo ghế ngồi xuống cho bình tĩnh đôi chút.

Đi cũng phải ngẩng cao đầu, tiêu sái mà đi. Không được bò bằng đầu gối, hèn nhát, khụy lụy, tỏ ra nuối tiếc Lăng Thạch Du hay tham lam tiền tài của hắn. Như vậy chỉ khiến hắn khinh thường hơn mà thôi.

Bảo Châu hít thở sâu, thu dọn lại đồ đã rơi, gấp gọn mấy bộ rẻ nhất, bỏ vào balo.

Cạch.

Cửa phòng mở, Lăng Thạch Du thò đầu vào.

Hắn đã tắm xong, sắc mặt khó đăm đăm. Vừa nhìn thấy balo đựng quần áo của cô, Lăng Thạch Du trợn mắt phẫn nộ, đứng hình mấy giây.

Bảo Châu thót tim, chưa bao giờ thấy hắn mở to mắt và hung hãn đến thế.

Cô không dám thở mạnh.

Lăng Thạch Du lao vào phòng, giật balo khỏi tay cô, vạch ra xem. Nhìn thấy quần áo bên trong, khoé miệng hắn giật giật, rít lên:

- Làm gì?

- Dọn… dọn đồ… - Bảo Châu nói không ra hơi, lùi lại nửa bước, sợ hắn đánh.

- Dọn đồ? – Sự sửng sốt và điên tiết cuồn cuộn xoay vòng trong đôi mắt hung tợn, hắn cao giọng. – Muốn đi đâu?

- Em… đi… đi khỏi đây.

Bảo Châu lấy hết can đảm mới thốt ra được mấy chữ đó. Nói xong thì như người hết hơi, muốn lùi thêm bước nữa mà không cử động được.

- Đi khỏi đây? – Lăng Thạch Du lặp lại, giọng rung lên phẫn nộ, lửa bùng cháy trong đôi mắt biết nói. – Đi đâu? Ai cho phép?

- …

Cô không muốn chung chạ. Hắn có người mới rồi cơ mà…

Lăng Thạch Du xông tới, nắm cổ tay cô kéo lại, siết đau nhói, mắt long sòng sọc:

- Tại sao? Tại sao đi?

- Anh… anh có người… người mới rồi… thì em đi.

- …

Hắn sửng sốt đứng hình, nhìn cô chằm chằm giống như không hiểu tiếng người.

Nước mắt rơm rớm trên mi, Bảo Châu phải dùng toàn bộ sức lực để kiềm chế nó không rơi xuống.

Giọng Lăng Thạch Du hạ xuống một tông, dữ tợn:

- Ai nói?

- …

- Ai nói? – Hắn quát.

Bảo Châu giật thót mình, nước mắt rơi lách tách:

- Không… không ai nói… Anh… không về… Ngủ bên… ngoài…

- …

Hắn nhíu mày, đảo mắt, không thể tin nổi điều mình đang nghe.

Bảo Châu cắn môi ngăn tiếng nức nở.

Lồng ngực Lăng Thạch Du phập phồng, cơn thịnh nộ dịu xuống rồi dâng lên, bị hắn dằn xuống nhưng không hiệu quả, tiếp tục dâng cao hơn nữa. Đôi mắt biết nói đảo qua lại, che giấu vô vàn cảm xúc mâu thuẫn; rõ ràng nhất vẫn là phẫn nộ.

Lăng Thạch Du ném balo xuống sàn, lôi Bảo Châu khỏi phòng thay quần áo.

- Á…

Tay bị siết đau, Bảo Châu vừa khóc vừa xiên xiên xẹo xẹo cố bắt kịp những bước chân nhanh như gió của hắn.

Hắn kéo cô tới giường, lẳng mạnh tay ném cô ngã nhào xuống, chồm lên ngồi đè ngang hông, thô bạo xé áo.

- Á… Không…

Áo là áo phông, xé đâu có dễ.

Bảo Châu kinh hãi, vừa định chống cự, thấy bộ dạng hung thần ác sát của Lăng Thạch Du thì bủn rủn tay chân, mất hết sức lực, không thể cử động.

Hắn điên cuồng xé toạc áo phông, lột quần cô ra, mắt đỏ ngầu.

Bảo Châu oà khóc nức nở.

Lăng Thạch Du gầm lên:

- Câm miệng… Tôi cho phép cô đi? Giỏi lắm…

Hắn xé quần lót ném đi, cởi đồ trên người mình.

- Lăng Thạch Du này chưa nói hai chữ “đi đi”… mà cô dám… Không biết trời cao đất dày… To gan… Khốn nạn!

Hắn dựng cô dậy, giật áo lót qua đầu. Dây áo cào xước một đường trên lưng, đau rát ghê gớm. Bảo Châu khóc nức nở.

Hắn điên tiết nhào lên người cô, thô bạo sờ soạng, bóp hai trái đào, cắn vai.

- Á…

Bảo Châu hét, rúm người vì đau, hai tay siết chặt ga giường.

Lăng Thạch Du thở phì phì, nộ khí công tâm, kề thứ đã cứng như đá vào cửa mê cung, thúc mạnh.

Khô khốc, không vào được.

Bảo Châu đau tái mặt, giữ chặt hông hắn, khóc nức nở:

- Đừng… Em xin anh… Đau lắm… Đừng mà…

- …

Động tác của Lăng Thạch Du ngừng lại, trừng trừng nhìn như muốn bóp chết cô ngay lập tức.

Bảo Châu rụt người, co rúm, trườn lên đầu giường, hai tay tự ôm lấy thân thể trần trụi, sợ hãi nhìn con dã thú trước mặt, khóc không ra tiếng.

Lăng Thạch Du quỳ gối trên giường đâm chém cô bằng ánh mắt hung tàn hồi lâu rồi từ từ bò tới, ghé sát mặt Bảo Châu, rít lên:

- Cô là của ai?

- Của… của anh… - Bảo Châu sợ chết khiếp, nấc hưng hức.

- Khi tôi chưa cho phép, tuyệt đối… tuyệt đối không được tự rời đi… “Có ý định” cũng không được… Nếu chuyện hôm nay lặp lại lần nữa, người nhà cô…

- Không… - Bảo Châu hốt hoảng kêu. – Đừng hại người nhà em… Em tưởng anh chán em, có tình nhân mới… Xin anh… Từ nay em không dám nữa…

Nếu biết hắn phản ứng kinh khủng thế này, có cho tiền Bảo Châu cũng không dám cầm đèn chạy trước ô tô.

Cô thật ngu ngốc. Cưỡi lên lưng cọp được mấy hôm đã tưởng cọp hiền, quên lời Mông Vũ dặn.

Lăng Thạch Du như chúa một phương, cô phải hầu như nô tì hầu chủ. Ở đâu có chỗ cho cô lựa chọn, làm mình làm mẩy, ghét bỏ sự chung chạ.

Đi cặp bồ với tổng tài khác thì không chung chạ với vợ người ta hay sao.

Ngu hết chỗ nói.

Bảo Châu hối hận, cũng sợ xanh ruột.

Nếu Lăng Thạch Du trút giận lên mẹ và bà nội, Bảo Châu chết mất.

Cô chắp tay, quỳ gối trên giường, vừa khóc vừa van nài:

- Cầu xin anh… Em sai rồi… sai rồi… Từ nay không dám nữa…

Ánh mắt Lăng Thạch Du tối sầm, cơ mặt giật giật, khó chịu và khinh bỉ.

Hắn đứng dậy, lấy khăn quấn quanh thân dưới rồi bỏ ra sofa, ngồi quay lưng lại với cô, châm thuốc hút.

Sao cô có thể ngu xuẩn đến mức tự biên tự diễn mọi chuyện, tự soạn đồ muốn rời đi, tạo nên kết quả này chứ?

Cô chỉ là một tình nhân nhỏ, một kẻ bán thân lấy tiền… Mông Vũ đã dặn không được chọn giận Lăng Thạch Du, cô bị mất não rồi.

Hắn chơi bời mấy hôm bên ngoài cô cũng phải chịu.

Hắn đi không nói một lời, về không báo trước, cô cũng phải chịu.

Hắn là chủ, cô là nô tì.

Chỉ một cái búng tay của hắn, đại hoạ lập tức rơi xuống đầu người nhà.

Bảo Châu quỳ trên giường run lẩy bẩy, không dám khóc to, không dám cử động.

Lăng Thạch Du hút xong hai điếu thuốc, có vẻ đỡ điên, ra lệnh bằng giọng khắc nghiệt:

- Câm miệng.

Bảo Châu lập tức ngậm chặt miệng, nấc cũng không dám nấc.

Lăng Thạch Du đứng dậy, đi ra khỏi phòng, sập rầm cửa.