Bảo Châu bình tĩnh nhưng không bình thản, lòng nặng nề, thất vọng. Cảm giác áp lực đè nén khiến tâm trạng không thể vui nổi lại xuất hiện, dù không nghiêm trọng như hồi bí tiền viện phí.

Đây là trạng thái tiêu cực khiến đầu óc đình trệ, ngu muội, khiến cô cắm đầu vào kiếm tiền như điên, không thể thoát khỏi vòng quay mưu sinh tàn nhẫn.

Bảo Châu cố gắng làm mình phấn chấn bằng cách nghe nhạc, xem phim, đọc truyện cười. Có điều khi lên giường đi ngủ, sự trống vắng lại đè cô nghẹn thở.

Cô nhớ hắn.

- Chết tiệt!

Bảo Châu không muốn công nhận, phủ gối lên mặt.

Không được phép.

Không được nảy sinh tình cảm.

Giờ này chắc chắn Lăng Thạch Du đang nằm trên bụng một sugar baby khác, tình chàng ý thiếp nồng đậm. Hắn không đáng để cô phải vật vã nhớ mong.

Cô sắp bị đuổi rồi. Nhớ cũng vô dụng.

Bảo Châu oán trách Lăng Thạch Du bạc tình, hận mình ngu xuẩn, cố tưởng tượng thật nhiều cảnh hắn vui vẻ với phụ nữ, được một sugar baby xinh đẹp như tiên chăm sóc, gắp thức ăn đút vào tận miệng, đấm lưng bóp vai cho.

Cô còn tưởng tượng Lăng Thạch Du ở trên người sugar baby kia làm những động tác gì.

Càng nghĩ càng đau và hận, nước mắt vô thức rỉ ra.

Bảo Châu không ngủ được, lăn qua lộn lại, trằn trọc trong ghen tức, giận dữ, nuối tiếc, oán trách.

Nhưng mặc kệ tâm trạng cô rối bời, Lăng Thạch Du vẫn không gọi điện, không nhắn tin, không bảo vệ sĩ chuyển bất cứ lời nào.

Ngày thứ tư hắn không về, Bảo Châu ăn uống sơ sài, ôm điện thoại cả buổi tìm việc.

Đọc sách gần bốn tháng trời, cô cũng học được không ít.

Làm công bán sức lao động cho người ta chỉ là để kiếm sống. Muốn giàu có, dư giả, phải buôn bán kiếm lời, tích tiểu thành đại, làm ăn lớn dần rồi làm chủ.

Hiện tại cô không có vốn nhưng có chút nhan sắc, sử dụng được ở các ngành dịch vụ. Cô tìm lung tung để xem công việc nào phù hợp với mình, có thể kiếm được đồng lương kha khá mà đỡ vất vả.

Mông Vũ nói cô có thể học việc để làm cho các spa.

Bảo Châu lướt mạng tra, đọc đến tối mịt, ăn mì tôm rồi lên đầu cầu thang ngồi ngẩn người.

Có nên dọn đồ rời khỏi đây không?

Thôi… Chờ Lăng Thạch Du về xem thế nào đã.

Giờ dọn đồ khác nào ăn trộm.

Trong nhà này có cái gì là của cô đâu.

Bảo Châu lại lướt mạng tìm việc, tra cứu, đọc hoài đọc mãi, thấy mức lương giao động từ 7 – 10 triệu, thất vọng trào dâng.

Kiếm tiền thật khó!

Nếu quay về làm việc lương thiện, mỗi tháng lãnh 10 triệu, tiền viện phí ai lo đây?

Cô thở dài, nhắn tin cho Mông Vũ.

Bảo Châu: [Má, em sắp bị đuổi rồi.]

Mông Vũ gửi icon hốt hoảng rồi nhắn lại.

Mông Vũ: [Má bận. Có chuyện gì cứ nhắn, khi nào rảnh má đọc. Đừng lo, Dịch tổng sẽ cho mi quay về. Có thiếu tiền không?]

Bảo Châu: [Hiện tại chưa thiếu tiền.]

Cô cảm thấy kiệt sức, không muốn nhắn tin nữa.

Nếu quay về Ổ Kẹo lại phải đi tiệc, phục vụ vị tổng tài già cỗi béo bụng nào đó để kiếm vài trăm triệu?

Đột nhiên cô cảm thấy buồn nôn.

Đang chung chăn gối, ngày ngày nhìn Lăng Thạch Du trẻ trung, đẹp trai ngời ngời, tài hoa xuất chúng, biết tới mấy ngoại ngữ, làm việc gió cuốn mây bay… giờ đột nhiên bảo ngủ với đàn ông già nua đã có vợ con đề huề, cô không chấp nhận được.

Cô xót xa cho cuộc đời mình, thương mẹ, thương bà nội nhưng không dám rơi nước mắt.

Bà nội dạy, nếu không thể tự làm mình hạnh phúc, chẳng ai tự nhiên mang hạnh phúc tới tặng cho.

Bảo Châu thở dài, ôm gối ngồi ở đầu cầu thang, thẫn thờ suy nghĩ về quá khứ nghèo khổ, tương lai mờ mịt.

Hơn mười hai giờ, dưới nhà vọng lên tiếng mở cửa, đóng cửa và tiếng giày lộp cộp.

Chắc vệ sĩ đi kiểm tra phòng ốc, điện đóm.

Cô muốn đứng lên nhưng chán chường, lại thôi. Dù sao cũng sắp đi khỏi đây, quan tâm gì chuyện mất mặt hay không.

Tiếng giày cộp cộp nhè nhẹ đi lên cầu thang, cô tựa đầu vào tay vịn gỗ, giữ nguyên tư thế bó gối, chờ xem vệ sĩ nào lên.

Lăng Thạch Du đột ngột xuất hiện trong tầm nhìn, bộ dạng áo vest chỉn chu, tay cầm file tài liệu đen. Bảo Châu sửng sốt mở to mắt, tim ngừng đập.

Hắn sững lại ở chiếu nghỉ cầu thang, ngạc nhiên khi thấy cô ngồi đó, lông mày nhướn cao.

Ngực Bảo Châu nôn nao khó chịu, cổ họng nghẹn đắng. Hai chữ “Lăng tổng” không thể thốt ra được. Cô sợ nếu mình mở miệng, giọng sẽ run rẩy tố cáo tâm tình bất ổn, sợ mình sẽ khóc nên ngồi im như tượng nhìn Lăng Thạch Du trừng trừng.

Hắn nhìn lại, sự cau có khó chịu hằn trên đầu mày nhíu chặt, ánh mắt loé sáng bực bội.

A… Tức giận với cô cơ đấy.

Đi bốn ngày không nói một lời, không nhắn một tin, để cô chờ trong mông lung, còn tức giận cái gì?

Chắc vớ được sugar baby trẻ đẹp ngon lành hơn, chơi chán rồi mới về chứ gì?

Bảo Châu cố nén hơi thở, tự véo cánh tay mình để không rơi nước mắt.

Lăng Thạch Du đứng im nhìn cô chằm chằm, khó chịu ra mặt vì sự im lặng bất thường. Bảo Châu sợ, cũng liều lĩnh bất chấp. Đằng nào chẳng bị đuổi, cần gì khụy lụy quỳ gối cầu xin.

Hắn bực kệ hắn, cô cũng rất bức bối khó chịu, cứ không chào, không đón, không hỏi thăm đấy… Đuổi luôn đi. Đỡ phải ngày ngày u sầu ngồi đợi một người không biết có về hay không.

Mắt to trừng mắt nhỏ một hồi, Lăng Thạch Du từ từ bước lên cầu thang.

Hắn đi hết nửa số bậc mà Bảo Châu vẫn không động đậy, cứng đầu ngồi nhìn. Khoé miệng hắn nhếch lên, ánh mắt dữ tợn đánh về phía bên trái.

Đôi mắt hắn biết nói, Bảo Châu đọc được mệnh lệnh: Cút về phòng.

Cô tủi thân, cúi gằm mặt, không động.

Lăng Thạch Du lạnh lùng bước qua, lộp cộp đi về phòng mình.

Khi cánh cửa phòng sập rầm lại, thân thể cô như bị rút cạn sinh lực, nhão ra, run rẩy.

Hết rồi…

Chọc giận hắn rồi.

Thôi, đằng nào cũng phải cuốn xéo, đi sớm một chút cho nhẹ lòng.

Bảo Châu lảo đảo vịn cầu thang đứng dậy, lê bước về phòng, lấy balo mang vào phòng để quần áo.

Cô đứng nhìn đống đồ hiệu treo đầy tủ, không dám rút bộ nào xuống.

Chưa chắc Lăng Thạch Du đã cho cô mang theo mấy thứ đắt tiền đó.

Tần ngần một hồi, Bảo Châu mở ngăn kéo lấy đồ lót ra, bỏ vào balo.

Đồ lót khá nhiều, cô chỉ nhặt vài bộ vì balo nhỏ. Còn quần áo… Lấy quần bò, áo phông rẻ tiền vậy…

Những thứ kia phải được hắn đồng ý cô mới dám mang.