Sợ vệ sĩ nhìn thấy bộ dạng sốt sắng, phập phồng lo âu của mình, Bảo Châu không dám thò ra cửa chính, hết đứng trong tiền sảnh lại vào phòng khách vờ dọn dẹp dọc ngang.

Chờ đến tám giờ vẫn không thấy Lăng Thạch Du về, Bảo Châu sốt ruột đi ra hỏi vệ sĩ:

- Anh ơi, sao Lăng tổng hôm nay về muộn vậy?

- Tôi không biết. Cô thử nhắn tin xem sao. Lăng tổng đi đâu, làm gì, không bao giờ nói với vệ sĩ coi nhà. Chúng tôi chỉ có nhiệm vụ bảo vệ nhà và người trong nhà thôi. Mong cô thông cảm.

- A.

Bảo Châu chết đứng.

Cô không có số điện thoại của Lăng Thạch Du.

Hắn chưa bao giờ cho và cô cũng chưa từng hỏi.

Còn việc hắn đi mà không nói với vệ sĩ là rất bình thường. Những vệ sĩ ở đây chỉ bảo vệ ngôi nhà, không được theo hắn đi bất cứ đâu. Vệ sĩ thân tín của hắn ngày nào cô cũng nhìn thấy, những người đó đưa Lăng Thạch Du về đến nhà thì lập tức tan ca, không ở lại đây; khi nào hắn ra ngoài sẽ thông báo cho họ tới đón.

Thành ra giờ hắn về muộn, cô không biết lý do, không biết phải hỏi ai.

Hắn cũng không nhắn gì với vệ sĩ. Nếu nhắn, họ đã truyền đạt cho cô từ sớm.

Hắn cứ thế bỏ đi, không nói một lời…

Cảm giác này thật quen thuộc.

Sau khi họ quan hệ lần đầu, hắn cũng không nói gì với cô, bỏ đi thẳng, dặn dò vệ sĩ của mình và làm việc với Dịch Trung.

Trong mắt hắn, cô chẳng có giá trị gì, chỉ là một ả đàn bà bán thân không hơn không kém.

Sống cùng nhiều ngày như vậy, những tưởng chung giường, chung mâm, đầu gối tay ấp, đêm đêm ôm nhau ngủ thì ít nhiều hắn cũng này sinh chút tình cảm với cô. Nhưng cô đã nhầm.

Cô cũng tự nhắc mình đừng ảo tưởng, đừng hy vọng, đừng nảy sinh tình cảm với hắn không biết bao lần, sao thâm tâm cứ thế này…

Bảo Châu đi vào bếp, ngồi chờ tiếp.

Cô sẽ chờ đến chín giờ. Nếu hắn không về, cô ăn một mình.

Điện thoại để trước mặt không có tin nhắn cuộc gọi, chốc chốc Bảo Châu lại liếc nó.

Cô không biết số của Lăng Thạch Du nhưng hắn chắc biết số cô.

Nếu muốn nhắn tin gọi điện, hắn đã làm rồi.

Nếu hắn muốn báo về muộn, có thể truyền đạt với vệ sĩ.

Cô ở ngay đây, rất dễ tìm.

Thế mà hắn chẳng làm gì cả, bỏ đi, để cô chờ trong hoang mang vô định.

Hắn đang dập tắt hy vọng, tạt nước lạnh…

Để cô hiểu vị trí của mình, ngừng vọng tưởng.

Được thôi!

Cô đã hiểu.

Chín giờ, Lăng Thạch Du vẫn chưa về, không liên lạc.

Bảo Châu tần ngần nhìn cơm canh nguội lạnh, không có khẩu vị.

Lỡ cô đang ăn mà hắn về thấy cô không chờ, nổi cơn thịnh nộ thì sao?

Chờ thêm chút nữa vậy.

Bảo Châu ngồi thần người chán chê, đi qua đi lại trong nhà, nhìn ra cửa sổ ngẩn.

Mười giờ, hắn vẫn chưa về.

Chắc có tiệc chiêu đãi buổi tối, hoặc hẹn đi ăn với bạn bè, hoặc…

Tim Bảo Châu nhói lên mấy cái khó chịu.

Hoặc hắn có cuộc họp giống tiệc trà lần trước, chọn được sugar baby khác, đang lăn lộn vui vẻ với người ta.

Suy nghĩ này giày vò lồng ngực, khiến toàn thân khó chịu khủng khiếp.

Cô bực bội vào bếp ăn cơm, cố dằn cơn bứt rứt nhức nhối trong tim xuống, suy nghĩ về tương lai mông lung của mình. Nếu Lăng Thạch Du trở về, mang theo một sugar baby khác, đuổi cô đi, cô sẽ phải làm gì đây?

Mới một tháng…

Tiền không có một xu, chỉ có hai cái thẻ không thể rút và một đống đồ hiệu. Hy vọng hắn cho cô mang theo đồ đã mua, như vậy có thể rao bán, kiếm chút đỉnh để trả viện phí rồi xin Mông Vũ cho quay lại Ổ Kẹo làm tiếp.

Tính tình Lăng Thạch Du lạnh lẽo độc đoán thế này, chưa chắc hắn đã cho phí chia tay.

Lòng Bảo Châu đau nhói khó chịu, thấy mình giống miếng gỉe rách không có giá trị sắp bị vứt đi.

Lăng Thạch Du không nói thẳng vào mặt cô mà hành xử kiểu này, thật tàn nhẫn.

Đồ lạnh lùng bạc bẽo.

Đồ khinh người, cau có, khó ở, kiệm lời…

Đẹp trai thì sao chứ? Tưởng mình mình đẹp trai, giàu có, quyền lực hả?

Bảo Châu tức giận, sợ hãi rồi lại tức giận. Tự suy nghĩ, tự dằn vặt, tự khó chịu.

Ăn uống dọn dẹp xong đã hơn mười một giờ. Điện thoại vẫn im lặng không có tin nhắn cuộc gọi. Cô thở dài đi lên nhà.

Đêm nay hắn không về rồi…

Chắc đang lăn lộn với sugar baby trẻ đẹp, trinh tiết nào đó.

Bảo Châu vò đầu bứt tai, không muốn nghĩ, đi vào phòng để quần áo nhìn một lượt đồ hiệu Lăng Thạch Du cho tiền mua.

Vô nghĩa!

Cô vật vã đến hơn một giờ, không thấy Lăng Thạch Du về thì bực bội lên giường đi ngủ.



Sáng hôm sau, Bảo Châu dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho hai người, đề phòng Lăng Thạch Du trở về.

Làm xong, cô ăn phần của mình, để lại một phần rồi làm việc nhà, đi chợ như thường.

Gần trưa về, đồ ăn trên bàn vẫn còn nguyên.

Lăng Thạch Du vẫn không thấy nửa cái bóng.

Bảo Châu hâm nóng đồ ăn đó, biến nó thành bữa trưa của mình, tiếp tục hành động như thường, cần làm gì thì làm, cần tập gym thì tập.

Buổi tối cô vẫn nấu cả phần ăn của hắn.

Chín giờ vẫn không thấy hắn về, Bảo Châu đổ hết đồ ăn vào sọt rác, lên nhà chăm sóc da, đọc sách.

Cô cố giữ bình tĩnh, không sợ hãi, không buồn bã.

Vô vàn giả thiết tích cực và tiêu cực bật ra trong đầu.

Có thể hắn đi công tác, nhà xảy ra việc đột xuất không tiện báo, cũng có thể hắn đã tìm được sugar baby mới, đang ở trong một biệt thự khác với ả đó…

Thật bất lực và thụ động.

Phải chờ hắn về quyết định số phận chứ chẳng còn cách nào khác. Cứ chuẩn bị tâm lý cuốn xéo khỏi đây, lúc bị đuổi đỡ buồn bã, thất vọng.

Mặc dù đầu nghĩ như vậy nhưng tim Bảo Châu nhói nhói rất khó chịu. Cô nuối tiếc cuộc sống sung sướng nhàn hạ trong căn biệt thự này, cũng giống như trước kia tiếc cuộc sống ở Ổ Kẹo… Đó là tâm lý chung của con người mà thôi. Ai chẳng có lòng ham hư vinh, thích giàu sang.

Cô không muốn quay lại ngõ nhỏ nghèo nàn bẩn thỉu đầy những người thô lỗ ít học, ngày ngày vật lộn với công việc vất vả để mưu sinh. Cô sẽ đi tìm việc ở chỗ khác để kiếm sống.

Ngày thứ ba, Lăng Thạch Du vẫn không về.

Bảo Châu không chuẩn bị bữa tối cho hắn nữa, nấu sơ sài ăn một mình rồi lên phòng đọc sách.