-: Đều tại anh. – Bảo Châu xô Nghiêm Quân lùi lại. – Tại anh gây gổ với Hoa Hoa, chọc chị ta điên lên, vào bệnh viện tâu với mẹ. Cũng may lần này mẹ không sao… Anh hành động có não một tí đi. Nếu mẹ xảy ra chuyện, tôi giết anh rồi tự sát…

Nghiêm Quân hét lớn một tiếng, lao tới muốn tát Bảo Châu.

Thế nhưng Bảo Châu đã có sự phòng bị, thụp đầu né.

Bốp một tiếng vang dội, Nghiêm Quân hét lớn, ngã vật ra đất.

Bảo Châu vội ngẩng đầu lên, thấy Võ Hạ đã lù lù đứng chắn trước mặt mình rồi. Cô hú vía, hả hê vì mũi Nghiêm Quân chảy máu ròng ròng, có lẽ vừa lãnh một đấm thôi sơn.

Y choáng váng, nhất thời không đứng dậy được.

Đáng đời!

Võ Hạ nghiêng đầu hỏi Bảo Châu:

- Nghiêm tiểu thư, có cần tôi can thiệp không?

- …

Bảo Châu sửng sốt.

Anh can thiệp rồi còn gì.

Ý là sao?

Định đánh thêm hả?

Nghiêm Quân lồm cồm bò dậy, hét lớn:

- Nghiêm Bảo Châu… Mày giỏi lắm… Dám đánh tao.

Bảo Châu núp sau lưng Võ Hạ, quát lại:

- Đồ điên. Nếu anh không xông vào định đánh tôi, Võ… à, tài xế cũng không rỗi hơi mà đấm anh cho đau tay.

Cô không dám nói tên Võ Hạ, vội sửa miệng giữa chừng.

- Tài xế? Mày được tài xế đưa tới đây?

- Không phải chuyện của anh.

- Mày quặc vào chỗ tốt như vậy mà tiếc mấy đồng với anh ruột hả? Mau trả tiền cho tao.

- Anh ruột như anh, một xu tôi cũng tiếc. Không nợ, không trả…

- Mày… - Nghiêm Quân đánh không được, nói lý không lại, chỉ chỉ tay, mặt mày tím lịm.

Bảo Châu biết anh mình là dạng bạo lực, kéo áo Võ Hạ:

- Về thôi anh.

- Vâng.

Võ Hạ che chắn cho cô, đưa ra xe.

Nghiêm Quân bất lực nhìn theo, căm tức lẩm bẩm chửi thề.

Xe từ từ chuyển bánh, tăng tốc, bỏ lại Nghiêm Quân phía sau. Lúc này Bảo Châu mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô chỉ sợ Nghiêm Quân tức quá, vác gạch ném theo làm hỏng xe thì cô không biết phải ăn nói thế nào với Lăng Thạch Du.

Chiếc xe này hai tỷ rưỡi, tiền đâu mà đền.

Võ Hạ liếc qua kính chiếu hậu.

Bảo Châu thót tim, muốn giải thích, có điều không biết phải giải thích thế nào.

Lăng Thạch Du hỏi chuyện nhà cô từ chỗ Dịch Trung, cho Võ Hạ đến bệnh viện nộp viện phí, chắc chắn đã nắm được hoàn cảnh cụ thể. Mẹ và bà nội nằm viện cần tiền nên cô phải dấn thân vào con đường này, giờ lòi ra một thằng anh trai hám lợi, vô lý đùng đùng, muốn moi tiền. Lăng Thạch Du mà biết chắc khinh thường lắm.

Cô muốn năn nỉ Võ Hạ đừng báo cáo chuyện này cho Lăng Thạch Du nhưng lời nghẹn trong họng, không thốt ra được.

Nếu cố tình ngoặc với tài xế để giấu hắn, hắn sẽ tức giận.

Hơn nữa, dựa vào đâu mà Võ Hạ phải im lặng theo ý cô?

Cô chỉ là một tình nhân nhỏ được Lăng Thạch Du bao nuôi, trong khi Võ Hạ là vệ sĩ hắn phái theo làm tài xế đồng thời giám sát cô. Đã giám sát, nhất cử nhất động đều phải báo cáo lại. Cô mà đòi Võ Hạ giấu giống như vác đá tự đập đầu mình.

Dại dột.

Vậy nên Bảo Châu im lặng.



Tối hôm đó, bất chấp sự căng thẳng và sợ sệt của cô, Lăng Thạch Du không hỏi bất cứ câu nào về Nghiêm Quân.

Ăn cơm xong, hắn bảo cô pha café rồi lên thư phòng luôn.

Chắc hắn bận việc, không ngồi ở phòng cô để làm như mọi khi nữa.

Bảo Châu bưng café lên thư phòng, gõ cửa. Lăng Thạch Du ra cửa phòng lấy, bảo cô cứ đi ngủ trước. Sau đó cánh cửa đóng sầm lại, chặn cô bên ngoài.

Sống ở đây đã hơn một tháng, cô chưa từng được vào phòng ngủ và thư phòng của hắn. Lăng Thạch Du cũng không cho bất cứ ai vào, kể cả vệ sĩ. Hắn luôn tự hút bụi, tự lau chùi dọn dẹp. Quần áo của hắn được chuyển kha khá vào phòng cô, rất tiện lấy. Mấy hôm nay hắn dùng nhà tắm của cô, không tắm trong phòng mình nữa.

Mặc dù chung phòng, chung chăn, Bảo Châu cảm thấy Lăng Thạch Du rất biết giữ khoảng cách, giỏi dập tắt hy vọng của người khác để họ không sinh ảo tưởng.

Khác với mọi ngày, đêm nay, Lăng Thạch Du không tới phòng cô.

Hắn vẫn ngủ chung với cô dù không làm tình. Đột nhiên nửa đêm thức giấc, nhận ra hắn không có bên cạnh, sự hụt hẫng trống vắng dâng lên.

Bảo Châu nằm thao thức mãi mới ngủ lại được.

Buổi sáng, cô dậy sớm, chuẩn bị đồ ăn sáng cho Lăng Thạch Du.

Thế nhưng xong xuôi vẫn không thấy hắn đâu, sợ hắn ngủ quên, cô chạy lên gõ cửa phòng gọi hắn dậy.

Gõ hoài không được, Bảo Châu lo lắng, xuống nhà hỏi vệ sĩ thì bị tạt một gáo nước lạnh vào mặt.

Vệ sĩ nói hắn đi từ sớm rồi.

Cô thất vọng quay lại bếp, nhìn đồ ăn thức uống mình kỳ công chuẩn bị, lòng buồn rười rượi. Sau đó bị sự buồn bã của mình doạ sợ, cô lẩm bẩm:

- Không sao… Không cần nghĩ ngợi… Người ta có việc quan trọng mà…

Hôm nay là ngày đầu tiên Bảo Châu phải ăn sáng một mình kể từ khi đến đây ở, cảm thấy căn bếp đặc biệt tĩnh lặng.

Lăng Thạch Du luôn đi đúng giờ, về đúng giấc, chưa từng để cô phải chờ lâu, cũng chưa bao giờ bỏ bữa sáng. Hắn sống khoa học, không bao giờ ngủ nướng.

Hắn dậy sớm, thong thả ăn, nhâm nhi café rồi đi làm.

Ngày nghỉ, hắn sẽ đi chơi golf với đối tác hoặc đi gặp bạn bè. Không ăn cơm nhà thì hắn báo một câu lúc cô ra cửa tiễn.

Hôm nay đột nhiên hắn bỏ đi không nói một lời, Bảo Châu lo sợ.

Chắc Võ Hạ đã báo cáo chuyện Nghiêm Quân đòi tiền, Lăng Thạch Du phản cảm với người anh trai chẳng ra gì của cô, ghét lây sang cô.

Suốt cả ngày, Bảo Châu như ngồi trên đống lửa, suy đoán lung tung.

Liệu có phải vì cô bán mình lấy tiền nên Lăng Thạch Du không cho rút tiền mặt?

Hay hắn biết anh trai cô bất lương nên chỉ lo cho mẹ và bà nội, phòng trường hợp cô mềm yếu ngu ngốc giao tiền cho anh trai rồi bị lừa, bị bòn rút mất hết tất cả?

Bảo Châu nổi da gà với giả thiết này. Chẳng lẽ Lăng Thạch Du biết tường tận mâu thuẫn gia đình cô, biết Nghiêm Quân định bán cô cho Vương Ngạo?

Cô không dám nghĩ tiếp, loanh quanh làm việc nhà, tắm rửa kỹ lưỡng, trang điểm nhẹ nhàng rồi xuống chuẩn bị bữa tối. Lăng Thạch Du yêu cầu ba món, cô làm đúng ba món nhưng đều là món phức tạp, cần thời gian chế biến lâu.

Bận rộn đến hơn bảy giờ mới xong, cô sửa soạn lại cho chỉn chu, ra tiền sảnh đứng chờ.