-: Không, tôi sẽ nộp thẳng cho bệnh viện. Tôi đã trao đổi kỹ với bác sĩ điều trị trước khi đổi thuốc. Anh không cần lo.- [Mày giỏi nhỉ… Giờ mày tự quyết hết mọi chuyện, không thèm hỏi ý kiến tao cơ đấy.]Bảo Châu cười lạnh:- Vậy sang tháng anh tự trả tiền viện phí đi, tôi không quản nữa.Nói xong cô cúp máy, không cho Nghiêm Quân cơ hội nói linh tinh, đòi tiền nọ tiền kia.Y gọi lại, cô không thèm nghe, để chế độ im lặng rồi lên xe tới bệnh viện.Cô vào thăm bà nội trước. Tình trạng của bà không có chuyển biến vì tuổi tác đã cao, phải nằm viện duy trì. Bà khá yếu, nói chuyện một lúc đã mệt, ngủ thiếp đi.Bảo Châu đang định tới phòng bệnh của mẹ thì Nguỵ Lạc đến, cười tươi như hoa:- Bảo Châu, lâu lắm rồi không gặp em. - Chào anh. Gần đây em bận. Bà anh thế nào rồi?Bảo Châu liếc bà cụ nằm giường bên – bà ngoại Nguỵ Lạc. Từ lúc cô vào phòng bệnh, bà ngoại Nguỵ Lạc vẫn luôn ngủ, không có động tĩnh gì.Nguỵ Lạc khẽ thở dài:- Vẫn vậy, không xuất viện được. Bác sĩ nói dạo này bà anh toàn ngủ ngày thức đêm. Thời gian ngủ dài ra… Xem chừng…Bà ngoại Nguỵ Lạc tai biến nặng hơn bà nội cô, hai chân không cử động được từ lâu rồi. Hai cụ nằm cùng phòng, cô và Nguỵ Lạc đi chăm nên quen nhau.Nguỵ Lạc là giáo viên thể dục ở trường cấp ba gần nhà cô. Gã hỏi:- Giờ em làm ở đâu? Nghe nói em không sống ở nhà nữa.- Em sang tỉnh bên làm.- Làm gì vậy? – Nguỵ Lạc tò mò nhìn cô chằm chằm.Gã rất đẹp trai, sáng sủa, tốt bụng, tò mò chỉ đơn thuần là tò mò, không có ý tọc mạch. Bảo Châu cười gượng, bịa đặt:- Em làm phụ bếp cho nhà hàng. Công việc rất bận, thỉnh thoảng mới về thăm bà và mẹ. Nhờ anh để ý bà nội hộ em. Em vẫn dùng số cũ. Nếu có chuyện gì thì gọi cho em ạ.- Được. Có việc anh sẽ gọi. Anh thường chỉ cần siêng qua lại, buôn chuyện cho các cụ đỡ buồn thôi.- Công việc của anh vẫn tốt chứ?Bảo Châu hỏi linh tinh về công việc, người nhà và những chuyện xoay quanh Nguỵ Lạc để gã không có cơ hội hỏi sâu về chỗ làm cụ thể của cô. Gã vui vẻ trả lời, càng nói càng ra nhiều chuyện. Cô sốt ruột nhưng cố tỏ ra hứng thú, mãi mới tìm được cơ hội ngắt lời để đi sang phòng mẹ.Vừa thấy cô vào, sắc mặt mẹ xám xịt, vẫy cô lại gần. Bảo Châu hết hồn, vội vã đi tới.Mẹ kéo cô ngồi xuống mép giường, véo cánh tay đau điếng, rít qua kẽ răng:- Con bất hiếu này… Xảy ra chuyện lớn như vậy mà mày dám giấu mẹ. Đồ… đồ…Nói chưa hết câu mắt mẹ đã đỏ hoe, nghẹn lời.Bảo Châu thót tim:- Chuyện gì lớn? Nghiêm Quân đã nói gì với mẹ?- Không phải Nghiêm Quân. Là Hoa Hoa nói…- Nói gì? – Bảo Châu trợn mắt, ngừng thở.Thôi chết rồi…- Còn chuyện gì nữa… Thằng súc sinh kia định bán mày cho Vương Ngạo, lấy tiền trả viện phí… Mày bỏ trốn… đi cặp bồ với người ta… Con mất nết… Sao mày không để tao chết luôn đi…Nước mắt mẹ lã chã rơi, muốn khóc thành tiếng mà cố nhịn, cố nói thật khẽ vì trong phòng còn hai bệnh nhân khác.Sống mũi Bảo Châu cay xè, cổ họng nghẹn một cục. Cô tủi thân muốn khóc nhưng không dám khóc, giả vờ cứng rắn:- Cái bà Hoa Hoa, ăn với chả nói… Ai đi cặp bồ? Người kia chưa có vợ mà…- Hả? Chưa có vợ? Mày nói thật hay nói dối?- Thật. Nhưng sao mẹ gặp được Hoa Hoa?- Con Hoa Hoa với thằng Nghiêm Quân chửi nhau, suýt đánh nhau vì Hoa Hoa giúp mày bỏ trốn. Thằng anh mày doạ đốt nhà Hoa Hoa. Nó tức quá chạy tới đây mách mẹ. Nghiệp chướng… Sao tao lại đẻ ra thằng con khốn nạn thế chứ… Giờ mày đang ở đâu hả con? Nếu khổ quá, đừng làm nữa… Tao xuất viện trở về nhà, sống được ngày nào hay ngày đó… Chứ nằm đây tiêu tốn tiền kiếm bằng máu thịt của con cái… tao không sống nổi… không nằm nổi…Mẹ bật khóc.Bệnh tim của mẹ không chịu được kích thích mạnh. Bảo Châu hoảng, kêu lên:- Mẹ điên à? Máu thịt cái gì? Mẹ nhìn con có giống khổ sở vất vả không? Mẹ cứ thử xuất viện đi, con chết cho mẹ xem…- …Mẹ cô câm nín, mắt trợn lên bi thương, bất lực, nước mắt chảy thành dòng.Bảo Châu có món vũ khí doạ chết, bí quá sẽ mang ra dùng, lần nào cũng khiến mẹ ngừng nói.Cô lục túi xách, móc son ra:- Thỏi son này hai triệu. Người kia cho con tiền mua đấy. Túi xách này năm triệu. Đây là thẻ mua đồ mà anh ấy cho… Khổ đâu mà khổ.- Cái gì? Mày lừa tao hả? – Mẹ sửng sốt.- Con lừa mẹ làm gì. Mẹ không tin, con lên mạng tra giá cho xem.Bảo Châu tra giá, chìa cho mẹ xem rồi tuôn một tràng, cố thuyết phục bà rằng cô đang sống rất tốt. Dù ban đầu xác định đi cặp bồ đại gia nhưng may mắn vớ được người chưa vợ, được nuôi ăn nuôi ở đàng hoàng, cho mua sắm thoải mái.Mẹ bán tín bán nghi, ngừng khóc, hỏi này hỏi nọ.Bảo Châu không giấu giếm nữa, thì thầm kể sơ sơ mọi chuyện, nói về sự chênh lệch giàu nghèo và sự đáng sợ của người giàu.- Tóm lại, con sẽ không trụ được lâu. Anh ta không cho con rút tiền mặt nên không thể tích luỹ. Đến đâu hay đến đó. Mẹ đừng nói bất cứ chuyện gì với Nghiêm Quân nhé… Dạo này y toàn gọi suốt, muốn moi tiền của con.- Tao nói với nó làm gì? Mày đã lỡ rồi làm nốt lần này thôi, ngày sau đừng làm nữa. Về mở cái quán nho nhỏ, từ từ kiếm đồng tiền lương thiện. Mày đi cặp với người ta, tiếng gió đồn ra, làm sao lấy được chồng?- Con cũng định mở quán mà…Cô vẫn phải làm sugar baby cho đến khi kiếm đủ tiền chữa trị cho bà và mẹ. Nhưng cô không nói trắng ra, không muốn mẹ trăn trở suy nghĩ. Cô hào hứng nói về ý tưởng mở quán của mình, vẽ ra tương lai tươi sáng để khiến mẹ yên lòng.Nói suốt ba mươi phút mới làm bà vui vẻ, có tinh thần trở lại, Bảo Châu nhẹ nhõm lén thở phào. Cô dặn mẹ đừng nói gì với bố và Nghiêm Quân, cứ giả vờ không biết chuyện. Ai hỏi cô đi đâu thì nói dối là đi làm phụ bếp ở tỉnh bên. Mẹ đồng ý.Bảo Châu rời khỏi bệnh viện, tảng đá vô hình trong lòng được hạ xuống. Lâu nay cô nơm nớp lo sợ mẹ phát hiện ra sự thật sẽ sốc, lên cơn đau tim rồi nguy kịch. Giờ không sao rồi, thật may.Cô bảo Võ Hạ đi lấy xe, mình đứng ở cổng viện chờ, tranh thủ gọi cho Hoa Hoa.- [Bảo Châu… Mày đừng trách chị… Thằng Nghiêm Quân chết dẫm, quá đáng quá thể, kéo người đến muốn hành hung chị…] – Vừa bắt máy, Hoa Hoa đã hét lên phẫn nộ. – [Vương Ngạo làm khó Nghiêm Quân, thằng chó con tìm chị tính sổ… Chị tức quá mới mách mẹ mày, vạch trần bộ mặt khốn nạn của nó...]- Mẹ em bị bệnh tim đó. – Bảo Châu chép miệng trách móc.- [Không nói ra chị cũng đau tim mà chết… Bố mày biết chuyện từ lâu rồi, chửi thằng điên kia, nó trơ trơ như không, càng lộng hành. Giờ nó nơi nơi gây khó dễ cho chị, đòi địa chỉ của mày, chắc muốn vòi tiền chứ gì? Chị bảo chị không biết, nó cay cú lắm.]Bảo Châu thót tim:- Đòi địa chỉ của em?- [Ừ. Nó nghĩ mày đổi đời rồi, muốn vòi để bù lại số tiền ngày trước đã trả viện phí cho mẹ…]Hoa Hoa vừa nói đến đó thì có tiếng gọi từ phía sau.- Bảo Châu…Cô giật mình quay lại, trông thấy Nghiêm Quân đang hùng hổ đi về phía mình.