Cô thử bóp xuống lưng. Lăng Thạch Du nín thở, người gồng lên, tay siết chặt phát run.

Sao thế này?

Hắn từ từ thở ra, cố hít sâu, thở đều.

Chẳng lẽ hắn muốn làm tình mà phải kiềm chế nên khó chịu?

Muốn làm thì làm thôi, tại sao kiềm chế?

Bảo Châu không hiểu, tim đập thình thịch, sự hiếu kỳ nổi lên. Cô giảm lực bóp, chuyển sang vuốt ve bả vai hắn, trượt về phía trước vài lần.

Hơi thở của hắn trở nên hỗn loạn mặc dù mặt duy trì biểu cảm cau cau không đổi, mắt vẫn nhắm.

Cô miết tay từ vai xuống ngực, đổ người tì lên lưng hắn tạo thành tư thế ôm cổ từ phía sau, má nhẹ nhàng áp lên má hắn.

Lăng Thạch Du mở mắt nhìn, một tia kinh ngạc xẹt qua. Môi họ chỉ cách nhau một chút, hắn nâng cằm lên là chạm. Cô nhìn đôi môi mỏng đỏ au của hắn, hắn cũng bất giác liếc xuống môi cô.

Không biết cái gì khiến Lăng Thạch Du phải kiềm chế nhưng cô đã ôm cứng thế này, dán sát mặt vào mà hắn không đẩy ra chứng tỏ cô có thể làm loạn chút nữa.

Hay mai hắn phải đi sớm hoặc có việc quan trọng muốn ngủ trọn giấc để khỏi mệt nên không định làm tình?

Nếu đúng như thế thì về phòng đi chứ, ngồi đây kiềm chế cái gì?

Bảo Châu không muốn suy đoán linh tinh mệt đầu, đánh liều áp tay lên má Lăng Thạch Du khẽ nâng mặt hắn, ấn môi mình lên đôi môi mỏng.

Nụ hôn bắt đầu rất nhẹ nhàng, vờn mút sơ sơ như thăm dò lẫn nhau.

Tại sao phải thăm dò?

Bảo Châu không hiểu, thè lưỡi liếm nhẹ môi dưới hắn, lách giữa cánh hai môi, muốn xông vào khoang miệng. Lông mày hắn nhíu lại, cố chấp không mở miệng. Bảo Châu xấu hổ rút lui, tách ra, định đứng thẳng dậy.

Thế nhưng huỵch một cái, trời đất đảo lộn, cô bị Lăng Thạch Du vật ngã xuống sofa. Thân thể vạm vỡ lập tức đè lên. Bảo Châu kêu khẽ hốt hoảng, chưa kịp định thần thì nụ hôn ngấu nghiến cuồng loạn rơi xuống.

- Ưm… Ưm…

Cô rúm người nhận ra vật dưới thân hắn đã cứng như đá, gấp gáp cọ liên hồi vào thân dưới cô.

Quả nhiên, hắn muốn lắm rồi mà cố kiềm chế.

Tại sao chứ?

Chẳng lẽ hồi tối cô lỡ miệng nói đêm qua làm mệt quá, sáng không dậy nổi nên hắn chần chừ không muốn làm?

Tim Bảo Châu nhói lên từng hồi, mật ong nóng hổi chảy tràn vào tim gan.

Chắc không phải đâu.

Có lẽ là lý do khác…

Đừng huyễn hoặc, đừng tự lừa dối mình, đừng mơ mộng, đừng kỳ vọng kẻo sau này vỡ mộng.

Bất chấp những suy nghĩ rối loạn trong đầu, thân thể Bảo Châu nhanh chóng nóng lên, hông nhẹ nhàng lượn sóng phối hợp với động tác cọ xát của Lăng Thạch Du, tay ôm ghì cổ hắn, vội vã đáp lại nụ hôn lộn xộn lung tung không có trật tự.

Một đêm hoang đường nóng bỏng...

***

Bảo Châu bắt đầu cuộc sống mới với Lăng Thạch Du ở biệt thự L15 trong khu đô thị Long Thần.

Ban ngày hắn đi làm, cô ở nhà rảnh rỗi thoải mái, thích đi đâu thì đi, muốn làm gì thì làm. Có điều không được phép đi một mình mà phải đi cùng tài xế Võ Hạ. Cô ngầm hiểu rằng Lăng Thạch Du giám sát mình, hắn không cần hỏi cũng biết cô đã đi những đâu.

Cuộc sống nội trợ không rảnh rỗi như cô tưởng.

Buổi sáng sau khi tiễn Lăng Thạch Du đi làm, cô làm việc nhà rồi đi chợ. Nếu không cần đi chợ thì tranh thủ đọc sách, mở mang kiến thức.

Trong khu đô thị có nhà sách rất lớn, loại sách nào cũng có, thích đọc gì mua nấy. Bảo Châu cũng mua sách dạy nấu các món phức tạp để nâng cao tay nghề.

Buổi chiều, cô tới phòng gym, cũng ở trong khu đô thị, tập các bài tập để eo thon, vai gầy, tiêu mỡ cánh tay và lưng, mông quả đào…

Võ Hạ đi theo hộ tống. Thậm chí cô đi bộ quanh khu đô thị Võ Hạ cũng đi cùng, giống như sợ chỉ hở ra mười phút cô sẽ bị bắt cóc hoặc gặp gỡ tình nhân bí mật, cắm sừng Lăng Thạch Du.

Bảo Châu không thoải mái khi bị nhìn chằm chằm suốt nhưng không dám ý kiến, buộc phải tập quen. Trong khu đô thị Long Thần không hiếm lạ hình ảnh các bà các chị hoặc mấy đứa trẻ choai choai dẫn theo một đám vệ sĩ vai u thịt bắp. Mặc dù an ninh ở đây rất nghiêm ngặt nhưng càng giàu càng đa nghi và cẩn thận. Suy cho cùng, tiền thuê vệ sĩ với họ cũng chỉ như chín con voi mất một cọng lông, không đáng là bao.

Cô có cảm giác mình lạc vào thế giới khác ngay giữa lòng thủ đô, ngày ngày chứng kiến, hiểu sâu sắc khoảng cách giàu nghèo như trời với đất đồng thời ý thức được địa vị của mình.

Cô là giúp việc phục vụ nhu cầu tình dục của Lăng Thạch Du. Cao hơn giúp việc theo giờ một bậc nhưng không bằng vệ sĩ.

Dù ban đêm đầu gối tay ấp, thân thể dán sát không kẽ hở, thân mật triền miên nhưng làm xong, giữa họ vẫn có một ranh giới vô hình không thể dỡ bỏ. Lăng Thạch Du không nói chuyện với cô vì có nói cô cũng không hiểu.

Hắn làm việc đều sử dụng tiếng Anh, tiếng Pháp, đôi khi nói tiếng Nga, nghe như chim hót. Tài liệu hoặc sách viết bằng tiếng mẹ đẻ thì Bảo Châu xem không hiểu chút nào. Cô mới tốt nghiệp cấp ba, không có kiến thức tài chính, chứng khoán, nhìn vào đã hoa mắt chóng mặt, từ này không biết, từ kia không hiểu nghĩa, quay mòng mòng.

Cho nên họ chẳng có chuyện gì mà nói với nhau, hầu hết thời gian ở cùng đều im lặng. Cô càng hiểu thói quen của Lăng Thạch Du, biết hắn cần gì, muốn gì qua những cái liếc mắt ra hiệu, càng chẳng có chuyện để nói.

Thế giới của họ như hai đường thẳng song song bất thần quặc vào nhau.

Bảo Châu thấy mình dốt nát và ngu ngốc một cách đáng thương. Rõ ràng cô không xứng với Lăng Thạch Du, kể cả làm tình nhân cũng không xứng.

Hắn có thể tìm những cô gái xinh đẹp, giỏi giang như Nguyệt Nguyệt, hoặc nếu thích loại hình thanh thuần trong sáng, tìm sinh viên mới ra trường cũng được. Tóm lấy bất cứ sinh viên nào trong sân trường đại học cũng giỏi hơn cô.

Cô nghĩ mình không trụ được lâu.

Khi sự mới mẻ qua đi, Lăng Thạch Du sẽ đuổi cô.

Bảo Châu chuẩn bị sẵn tinh thần. Ở được ngày nào hay ngày nấy. Không kỳ vọng, không mở lòng, lúc bị đuổi sẽ đỡ đau đớn thất vọng.

***

Bảo Châu đang chuẩn bị tới bệnh viện thăm mẹ thì điện thoại reo. Nghiêm Quân gọi.

Cô nhíu mày.

Từ sau cuộc gọi đòi tiền lần trước, Nghiêm Quân đã gọi thêm hai cuộc nữa thúc giục. Bảo Châu giả vờ tin rằng bà nội có phí phát sinh, nói mình chưa lấy lương, không có tiền. Xem ra Nghiêm Quân vẫn chưa bỏ cuộc.

Lòng cô trào lên cảm giác khó chịu.

- Alo.

- [Bảo Châu, mày thanh toán viện phí cho bà và mẹ rồi à?] – Nghiêm Quân cao giọng tức tối.

- Phải. Tôi trả rồi.

- [Tại sao chuyển thẳng cho bệnh viện mà không chuyển cho tao?]

- Chuyển qua chuyển lại mất công. Phí nọ phí kia nhiều loại, tôi không nhớ được. Tôi trả, anh đỡ phải trả còn gì?

Nghiêm Quân thở phì phì:

- [Tháng sau chuyển tiền cho tao, tao tự thanh toán. Đám bác sĩ ở đó vớ va vớ vẩn, thấy mình có tiền sẽ đổi sang thuốc đắt, ai mà gánh được.]