Chắc Nghiêm Quân cần tiền làm gì đó hoặc muốn bòn rút bù lại khoản y bỏ ra trước kia nên nói dối. Bảo Châu không thể ngu ngốc dễ dàng đưa cho y. Đưa một lần sẽ có lần hai, lần ba.Cô còn phải để dành tiền phòng thân.Bảo Châu quay lại bếp, thấy Lăng Thạch Du đã rửa bát xong, đang lau bàn bếp.Lưng hắn rất rộng, dáng người cao lớn lực lưỡng, nhìn từ phía sau không thấy khuôn mặt cau có khinh khỉnh, cảm giác rất đáng tin.Lòng cô ấm áp.Hắn chẳng nói chẳng rằng, cho cô bốn trăm triệu triệu mua sắm; hỏi hoàn cảnh của cô từ chỗ Dịch Trung, sai Võ Hạ tới bệnh viện giải quyết luôn. Cô thì chẳng biết gì, cứ lo đông lo tây vì sao hắn không cho tiền mặt.Tiền đấy chứ đâu.Của cho không bằng cách cho.Đập tiền vào mặt sẽ khiến người được cho tủi thân, lặng lẽ giải quyết ổn thoả mới là cách tốt nhất.Bảo Châu cảm động muốn khóc, bước tới đứng sát phía sau, tựa trán lên lưng hắn.Hắn bất động, không đẩy ra.Cô to gan ôm lấy hắn, dụi mặt vào tấm lưng lực lưỡng, hít hà mùi sữa tắm lẫn với mùi đàn ông nam tính, lồng ngực nôn nao. Âm thanh lí nhí nghèn nghẹn thốt lên:- Cảm ơn anh.- …Hắn không đáp, đứng im.Thân thể hắn rất cứng và ấm khiến cô muốn dựa dẫm, muốn ôm mãi.Tần ngần hồi lâu, Bảo Châu nuối tiếc buông ra để dọn dẹp, làm việc nhà.Sắc mặt Lăng Thạch Du vẫn cau có, khinh khỉnh và kiêu ngạo, rất khó đoán suy nghĩ trong đầu. Hắn không ban phát cho cô nửa cái nhếch mép, cứ thế đi ra khỏi bếp, lên nhà.Bảo Châu nhìn theo, hơi buồn một tẹo nhưng lại cười lên ngay, vừa làm vừa lẩm bẩm hát khẽ.Cô may mắn hơn Vy Oánh vì được Lăng Thạch Du chọn. Nếu rơi vào tay người khác, chưa chắc đã tốt đẹp như bây giờ. Dù Lăng Thạch Du cau có, khó ở, khó đoán… nhưng cô sẽ cố hết sức để làm hài lòng hắn.Ở đời, chẳng có thứ gì miễn phí, chẳng đồng tiền nào dễ kiếm, nên phải biết đủ. Làm xong hết việc nhà, Bảo Châu lên phòng mình, ngạc nhiên vì Lăng Thạch Du đang ngồi làm việc ở sofa nhỏ trong phòng ngủ. Hắn dùng laptop, xếp tài liệu bằng tiếng Anh la liệt trên bàn, nhìn hoa cả mắt.Sao hắn không làm việc trong thư phòng hoặc phòng của hắn?- Anh có uống café không ạ?- Không.Âm điệu dứt khoát, giống như chỉ cần cô hỏi thêm một câu nữa hắn sẽ quát mắng. Bảo Châu ngậm miệng, rón rén đi vào nhà vệ sinh chăm sóc da.Khi cô đi ra, Lăng Thạch Du vẫn đang làm.Cô thay váy ngủ, lên giường nằm xem điện thoại, giữ im lặng, mắt chốc chốc liếc về phía Lăng Thạch Du.Đẹp trai quá!Dù cau có vẫn đẹp trai.Những ngón tay thon dài lướt như bay trên bàn phím, tạo nên âm thanh cạch cạch.Gõ một hồi hắn sẽ di chuột, bấm lách cách rồi lật xem tài liệu.Dù chỉ mặc quần áo ở nhà nhưng trông hắn vẫn đậm chất tổng tài thành đạt, thuộc tầng lớp tinh anh của xã hội, trái ngược với những người đàn ông thô lỗ bỗ bã ít học mà Bảo Châu quen.Cô nhìn trộm, nhìn không chán mắt, cuối cùng thần người ra ngắm hắn.Lăng Thạch Du liếc lên, bắt gặp ánh mắt Bảo Châu.Cô giật thót mình, vội cụp mắt xuống không dám nhìn nữa.Thật giống khi ở trong phòng hội nghị bị hắn bắt gặp đang nhìn trộm.Mặt Bảo Châu nóng bừng, luống cuống với cuốn sách để trên đầu giường, mở ra giả bộ xem để che mặt.Lăng Thạch Du tiếp tục gõ.Cô chờ một lúc, từ từ hạ sách xuống, thấy mình giống nữ sinh mới lớn nhìn trộm bạn học trong lớp. Cảm giác sợ sệt, lén lút, thích thú vụng trộm. Vì nhìn được người ta một tí mà vui vẻ trong lòng, lại sợ bị phát hiện nên dù muốn ngắm thêm chút nữa cũng không dám.Cô tiếp tục giả vờ đọc sách, lòng hoan hỉ.Lăng Thạch Du làm đến khoảng mười giờ thì ngừng, tắt laptop, thu dọn tài liệu, lấy sách ra đọc.Bảo Châu buồn ngủ, bỏ sách sang một bên, nằm xuống giường nhắm mắt.Sao hắn không về phòng?Chẳng lẽ định làm chút gì đó trước khi ngủ?Đêm qua sau khi làm xong hắn ngủ luôn ở phòng cô. Nếu hôm nay cũng làm, vậy phòng hắn lại để không rồi.Bảo Châu mở mắt, thấy Lăng Thạch Du đang nhìn mình, sự căng thẳng trào lên.Thế nhưng hắn nhìn xuống ngay, tiếp tục đọc sách, không nói gì.Cô thấp thỏm không dám ngủ, nằm chờ.Một lát sau, Lăng Thạch Du lại liếc lên.Cô đang nhìn hắn nên thấy ngay, mặt nóng bừng, vội nhắm mắt lại.Như thế này là cô nhìn trộm bị hắn bắt được hay hắn liếc cô bị cô bắt được?Bảo Châu xấu hổ, không dám mở mắt, từ từ kéo chăn lút đầu.Lăng Thạch Du không về phòng, cũng không lên giường, lâu lâu sẽ nghe thấy tiếng lật sách sột soạt.Bảo Châu buồn ngủ mà không ngủ được, lại kéo chăn hở ra một đoạn.Hắn liếc cô, rồi cụp mắt xuống.Gì thế này?Giống học sinh cấp ba ghê.Người liếc qua, ta liếc lại, không ai nói chuyện cũng chẳng ai làm gì.Nhưng không thể cứ thế này cả đêm. Nếu hắn không muốn làm thì phải về phòng đi chứ. Ngồi đó khiến cô căng thẳng không ngủ được, cũng chẳng hiểu hắn định thế nào.Hay hắn sẽ đọc sách đến khi buồn ngủ mới về phòng?Bảo Châu không biết, hoang mang nghĩ ngợi, muốn hỏi mà không dám vì bị khuôn mặt khó đăm đăm của hắn doạ.Nằm đến mười một giờ, cô đếm được Lăng Thạch Du liếc lên sáu lần, càng ngày lông mày hắn nhíu càng chặt, có vẻ khó chịu.Chẳng lẽ hắn muốn cô làm gì đó mà cô không hiểu ý?Bảo Châu lo lắng ngồi dậy, rón rén đi ra sofa, tần ngần mấy giây.Hắn không nhìn lên.Rồi xong!Nãy giờ cô cứ nằm lì trên giường, không chịu động não xem hắn muốn gì, để hắn liếc hoài. Hắn khó chịu rồi.Bảo Châu lúng túng hỏi:- Anh có muốn uống nước không?- Ừ.Cô vội đi rót nước bưng tới.Hắn chỉ hớp một ngụm rồi đặt xuống bàn, tiếp tục đọc sách.Không phải khát nước.- Anh… Em bóp vai cho anh nhé.- Ừ.Bảo Châu quỳ gối trên sofa, nhẹ nhàng bóp vai, cố ý không vòng ra sau để nhìn sắc mặt hắn. Lăng Thạch Du bỏ sách xuống, nhắm mắt, thở dài một hơi, có vẻ dễ chịu.Đúng rồi!Hắn muốn cô bóp vai.Bảo Châu hú vía, khẽ nói:- Xoay lưng lại chút đi ạ.Hắn chỉnh tư thế, quay lưng về phía cô.Bảo Châu bóp hai bả vai rắn chắc, bóp xuống lưng.Tiếng thở của hắn nặng nề, trúc trắc, khiến cô nóng mặt. Nghe giống âm thanh hổn hển cố kìm nén khi hôn môi.Cô bóp lên vai, lén nghiêng đầu nhìn sườn mặt hắn.Vẫn cau có, mắt đang nhắm, hai nắm tay siết chặt trắng bệch khớp.Bảo Châu sửng sốt.Hắn đang chịu đựng.Nhưng mà chịu cái gì?Chẳng lẽ…