Sợ hắn đẩy ra, Bảo Châu ôm chặt, cố kiềm chế để không khóc, nỉ non:

- Anh nói gì đi… Em hứa sẽ sửa mà… Lần sau không dám tái phạm nữa…

- Từ mai phải ra cửa đón. – Lăng Thạch Du lạnh lùng hạ lệnh.

- Vâng… Em biết rồi.

Bảo Châu tròn mắt ngạc nhiên, vội gật đầu lia lịa.

Hôm qua hắn có nói chuyện này sao?

Nói lúc nào nhỉ?

Hay không nói nhưng cô phải biết mà làm?

Sao cũng được! Tóm lại từ mai cô sẽ nhờ vệ sĩ báo khi hắn về đến cổng để ra đón.

- Không nấu phức tạp. Làm đơn giản thôi. – Lăng Thạch Du bổ sung.

- Dạ? Cũng không có gì phức tạp…

Một tiếng chép miệng mất kiên nhẫn vang lên. Bảo Châu hết hồn, vội vã ôm cổ, đu lên người hắn hôn môi lấy lòng, mắt long lanh nước:

- Em sẽ làm đơn giản… Không bày vẽ, không nhiều món. Em xin lỗi mà…

- …

Sự cau có giảm bớt chút ít, hắn ghì gáy cô, nghiêng đầu hôn môi, lưỡi lập tức trượt vào khoang miệng. Bảo Châu ngơ ngác đón nụ hôn ướt át sặc mùi thuốc lá, lồng ngực nao nao.

Cô chưa bao giờ làm tình nhân, không biết phải ra cửa đón hắn, cũng không nghĩ vừa về đã ôm hôn cuồng nhiệt như vậy. Tay hắn cuốn quanh lưng, siết chặt muốn nghẹn thở, có xu hướng nhấc cô khỏi mặt đất. Mắt hắn nhắm nghiền, lông mày nhíu lại, môi lưỡi bá đạo càn quét, rồi cuốn lưỡi cô sang miệng hắn, trằn trọc mút mát chơi đùa như muốn nuốt nó vào bụng.

Bảo Châu hít thở không thông, hai chân nhũn ra, ngửa về phía sau hớp không khí. Lăng Thạch Du rướn theo, xoay người ấn cô vào tường.

Hết đường trốn.

Sao hôn sâu thế?

Chẳng lẽ hắn muốn làm tình ngay bây giờ?

Hắn còn chưa tắm, chưa ăn tối mà…

Bảo Châu không dám phản kháng, dần bị cuốn theo nụ hôn hối hả, bị hắn lách đùi vào giữa hai chân, tì vào chỗ đó. Bàn tay thô lỗ nắm một bên ngực cô bóp mạnh.

Động tác kịch liệt, kích tình ghê gớm nhưng vì lực quá mạnh khiến cô bị đau.

- A… - Bảo Châu rụt người.

Lăng Thạch Du lập tức dời tay xuống eo vuốt ve chút đỉnh rồi bóp một bên mông, ấn chặt thân dưới hai người vào nhau.

Thứ kia của hắn đang cứng lên.

Bảo Châu nóng rực cả người, xác định tinh thần trước.

Thế nhưng khi cô đã sẵn sàng để chiến một trận máu lửa trong bếp, Lăng Thạch Du ngừng hôn, buông cô ra.

Sự hụt hẫng trào lên, cô nhìn chằm chằm Lăng Thạch Du, thăm dò xem hắn muốn gì. Khuôn mặt vẫn cau có không còn đáng sợ như hồi nãy. Hắn lạnh lùng quay người đi lên nhà:

- Anh đi tắm.

- Để em chuẩn bị nước…

- Không cần. Nấu đi.

Bảo Châu đứng nhìn theo, thực sự không hiểu.

Như vậy là hết giận hay chưa?

Sao đang ôm hôn máu lửa, đột nhiên ngừng ngang xương rồi bỏ đi nhanh như gió vậy?

Cô quay vào bếp tiếp tục nấu, những câu hỏi quay cuồng trong đầu không có lời giải.

Lăng Thạch Du tắm khá lâu, mãi mới xuống. Bảo Châu lập tức dọn cơm, không ngồi đối diện mà ngồi bên cạnh bóc tôm, gắp đồ ăn cho hắn, nhỏ nhẹ mời mọc lấy lòng.

Sự khinh khỉnh khó chịu nhạt thêm chút nữa khiến cô biết mình đang làm đúng. Cô rút giấy lau khoé miệng cho hắn, múc canh, gỡ xương cá, mỉm cười nhìn hắn ăn hết những thứ mình gắp.

Đồ ăn cô nấu dù không thể sánh được với nhà hàng nhưng đậm vị truyền thống. Lăng Thạch Du ăn tất, không chê cái gì, lòng cô nở hoa.

Hắn liếc cốc trên bàn, Bảo Châu lập tức đi lấy bia rót.

Hắn hài lòng, sự cau có giảm trông thấy.

Thì ra hắn thích được ngọt ngào phục vụ, chăm sóc những cái nhỏ nhặt.

Bảo Châu tự tin hơn, vừa ăn vừa gắp cho hắn, tủm tỉm cười.

Lăng Thạch Du ăn no, ngả người ra ghế uống bia, hạ lệnh:

- Từ mai nấu hai mặn một canh, không cần bày vẽ.

- Vâng ạ.

Đồ ăn trên bàn hắn tỉa gần hết, vậy nấu ba món thì phải tăng số lượng kẻo thiếu.

Bảo Châu rút kinh nghiệm, ăn xong đứng lên dọn dẹp. Lăng Thạch Du làm cùng như hôm qua.

Khi họ rửa bát gần xong thì chuông điện thoại reo, số lạ gọi. Bảo Châu định không nghe máy, liếc Lăng Thạch Du, thấy hắn đánh mắt ra hiệu, cô đành lau khô tay, cầm điện thoại gạt nghe.

- Alo.

- [Bảo Châu… Tao đây.] – Giọng Nghiêm Quân vang lên.

Tim Bảo Châu vọt lên cổ. Suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu là mẹ hoặc bà xảy ra chuyện.

Cô đi ra khỏi bếp, lo lắng hỏi:

- Chuyện gì?

- [Mày còn tiền không, chuyển cho tao mười triệu.] – Nghiêm Quân nói thẳng không khách sáo.

Hú vía!

- Hết rồi. Chưa đến tháng lương mà. Anh cần tiền làm gì?

- [Có việc. Có phí phát sinh của bà nội.]

- Chết… Bà có sao không?

- [Tạm thời chưa sao. Có tiền lập tức chuyển cho tao ngay.]

- Biết rồi.

Nghiêm Quân cúp máy.

Bảo Châu đứng trong hành lang, nhíu mày gọi cho kế toán của bệnh viện. Dạo trước chuyển tiền cho Nghiêm Quân thanh toán viện phí xong, cô đến bệnh viện xin số của kế toán và dặn nếu có việc đột xuất thì liên hệ với cô. Từ hôm đến giờ không thấy người ta gọi.

- [Alo.]

- Chị Tiêu Vân, em là Bảo Châu ạ.

- [Chào em. Có chuyện gì vậy?]

- Chị ơi, cho em hỏi, bà nội em có phí phát sinh ạ?

- [Không có. Hôm qua anh họ em đến đóng năm mươi triệu tiền tạm ứng và xin số tài khoản để lần sau chuyển khoản cho tiện. Không thấy có phí gì cả.]

Không có phí phát sinh, Nghiêm Quân nói dối.

- Anh họ? Tên gì ạ? – Bảo Châu sửng sốt.

- Tên là Võ Hạ.

Ôi trời!

Lăng Thạch Du làm việc như lốc cuốn, đã cho Võ Hạ tới bệnh viện rồi.

- Vâng, em cảm ơn chị. Nếu có gì khẩn cấp, chị gọi cho em nhé.

- [Ừ. Chị biết rồi.]

Bảo Châu cúp máy.

Nghiêm Quân thật khốn nạn.

Cô nói dối bố mẹ là đi làm ăn xa, có lương lập tức gửi cho Nghiêm Quân trả nợ lãi, thanh toán viện phí. Giờ không còn khoản nợ nào nữa, y bịa đặt để moi tiền, tưởng cô vẫn ngu xuẩn dốt nát, tin y vô điều kiện như xưa.

Nực cười!

Sau khi suýt bị y bán cho Vương Ngạo, Bảo Châu vừa sợ vừa căm ghét y, đề phòng như dịch bệnh. Mỗi lần muốn tới bệnh viện thăm bà và mẹ cô đều chọn ngày trong tuần, giờ hành chính để tránh đụng mặt y. Mặc dù nợ đã trả xong, Nghiêm Quân không còn lý do gì để bán cô cho Vương Ngạo nhưng một lần bị rắn cắn, cả đời sợ dây thừng, Bảo Châu còn chẳng dám về nhà.

Nào ngờ vừa yên ổn được ít ngày, thấy cô có tiền, dây thừng lại chuẩn bị tròng vào treo cổ.