Bảo Châu tròn mắt chờ nghe. Có tiếng Mông Vũ loẹt xoẹt đi ra chỗ khác, bật lửa châm thuốc hút, thở khói phì phèo.

- [Nguyệt Nguyệt làm tốt như mọi khi, được cho một đống tiền, đang cân nhắc nghỉ việc. Dịch tổng tiếc lắm, không muốn cho nghỉ nhưng không dám cản. Nguyệt Nguyệt quen nhiều tổng tài, chỉ cần hở ra vài luồng khí độc, danh tiếng của Dịch tổng cũng nhuốm bồ hóng.]

- Ôi…

- [Vả lại Nguyệt Nguyệt vào Ổ đã ba năm, thanh xuân sắp cạn, phải kiếm chỗ ổn định, không thể cứ làm công việc này được. Nó cũng kéo về cho Dịch tổng nhiều hợp đồng, là công thần. Tiếc thì tiếc đó, mà không thể cạn tàu ráo máng. Má đoán Dịch tổng sẽ cho nó tiền rồi cho nghỉ thôi.]

Đã được bên kia cho tiền rồi lại được Dịch tổng cho nữa sao? Nguyệt Nguyệt sướng thật.

Mông Vũ chặc lưỡi, giọng bực bội:

- [Tiêu Sương không có vấn đề gì, không nói được cho bao nhiêu tiền, cũng chưa nói có nghỉ việc hay không. Còn cái con Vy Oánh… lại làm hỏng việc.]

- Làm sao mà hỏng ạ? – Bảo Châu tròn mắt căng thẳng.

- [Tổng tài chọn nó hơi già một chút… Hơi khó lên… Kỹ thuật của nó lại chẳng ra sao, làm một hồi không được đã tỏ ra mất kiên nhẫn khiến ổng tức giận, tát cho mấy phát rồi sai người lôi cổ ném ra đường. Đệt…]

- Trời đất! Vậy người ta có trút giận lên đầu Dịch tổng không?

- [Có chứ... Đêm qua má phải đưa hai đứa kỹ thuật tốt nhất tới cho ổng dùng mới yên chuyện đấy.]

Bảo Châu xấu hổ nóng cả người nhưng không nhịn được tò mò, hỏi tiếp:

- Vậy giờ Vy Oánh thế nào ạ?

- [Khóc lóc cầu xin Dịch tổng đừng đuổi, nó không có tiền trả lại. Nhưng được chọn hai lần, hỏng cả hai, ai dám dùng. Đã dặn đi dặn lại là phải như hầu chủ nô, chúa đất… mà còn dám tỏ thái độ. Ngu không thể tưởng. Tiền ngay trước mắt không biết đường lấy, lại nhổ ra… Dịch tổng có giữ lại má cũng chẳng dám chọn.]

- …

Tội nghiệp!

Bảo Châu phải rút kinh nghiệm cho mình từ những sai lầm của Vy Oánh.

May mà cô nhớ lời Mông Vũ dặn, nỗ lực hết sức lăn lộn với Lăng Thạch Du, không khiến hắn cụt hứng lần nào, nếu không hậu quả khôn lường.

Nghe chuyện của Vy Oánh, Bảo Châu thấy mình đúng là đồ tham lam vô độ, chưa lập công đã đòi lĩnh thưởng. Mà còn không biết điều, muốn lấy tiền mặt mới yên tâm cơ.

Lăng Thạch Du vừa chi cho cô 400 triệu, lại hứa trả viện phí cho bà và mẹ, hết bao nhiêu cũng trả. Việc của cô giờ này là nỗ lực phục vụ hắn thật tốt, cảm kích với mọi thứ hắn cho, không được phép yêu cầu vớ vẩn. Nếu bất cẩn chọc hắn nổi giận, cô không lãnh nổi hậu quả.

Mông Vũ tiếp tục:

- [Đồ đạc của mi ở Ổ cái nào cho được thì má cho, cái nào không cho được thì vứt. Lăng tổng không muốn mi mang theo thứ gì hết. Má đoán hắn có bệnh sạch sẽ, không thích người tình của mình dính dáng với chỗ cũ. Mi gọi điện, nhắn tin cho mọi người nhớ nhìn trước ngó sau.]

- Vâng. Em sẽ để ý.

Buôn vớ vẩn thêm một hồi, Mông Vũ cúp máy. Bảo Châu lập tức nhắn tin cho Nguyệt Nguyệt, hỏi một số kinh nghiệm giường chiếu. Nguyệt Nguyệt rất nhiệt tình chỉ dạy, còn chủ động khoe đã được vị tổng tài kia cho 5 tỷ, không hứa bao nuôi nhưng có hứng sẽ gọi đến, cũng coi như một kiểu tình nhân bí mật. Nguyệt Nguyệt sẽ nghỉ việc, dọn ra khỏi Ổ.

Bảo Châu mừng cho Nguyệt Nguyệt, đỏ mặt tía tai vì kinh nghiệm mà chị ta chia sẻ, nghĩ mình không làm được.

Cô vừa bị bóc tem, mới lăn giường hai đêm, nếu làm ra mấy động tác này, Lăng Thạch Du sẽ nghĩ cô hư hỏng xem phim người lớn, hoặc biết cô nói chuyện người lớn với bạn. Vả lại lý thuyết là vậy, khi lâm trận hắn nắm quyền chủ động, cô bị cuốn theo, được hắn dạy cho mọi thứ chứ có biết làm đâu. Phải từ từ, tập quen… Phải có hoàn cảnh thích hợp, không khí thích hợp…

Bảo Châu bỏ cuộc, dứt khoát nhào lên giường trùm chăn. Lần này cô để đồng hồ báo thức đàng hoàng, chỉ ngủ một lát rồi dậy tập thể dục, tắm gội, nấu nướng…

Không thể xảy ra sai sót.



Sáu giờ ba mươi phút Lăng Thạch Du đã về đến nhà. Bảo Châu đang lúi húi nấu nướng, không biết.

Khi cô lấy bát đá giữ nhiệt mang ra bàn mới giật thót mình nhận ra Lăng Thạch Du đã đứng ở cửa bếp từ lúc nào.

- A… Anh về rồi…

Vẻ mặt hắn cau có hơn rất nhiều so với hôm qua, ánh mắt tối đen khiến Bảo Châu sợ chết khiếp. Cô tái mặt lắp bắp:

- Em… sáng nay… Em xin lỗi. Từ mai sẽ không như vậy nữa…

- …

Hắn im lặng nhìn cô chằm chằm, sự khinh khỉnh khó chịu hằn trên khuôn mặt vốn đã cau có. Tim cô đập thình thịch, cả người lạnh toát, cố giải thích:

- Bình thường em không dậy muộn như vậy… Vì mệt nên…

Ánh mắt Lăng Thạch Du thoáng thay đổi khiến Bảo Châu im bặt không dám nói nữa.

Cô không muốn hắn nghĩ mình đang phàn nàn vì hắn làm tình quá dữ dội khiến cô mệt.

Hình như càng giải thích càng sai, càng làm hắn khó chịu.

Bảo Châu gấp muốn khóc, hai tay siết chặt, toàn thân run bắn.

Cô không muốn bị đuổi. Mới sang ngày thứ hai thôi mà…

- Em xin lỗi…

- …

Lăng Thạch Du vẫn không đáp, không cử động.

Chết rồi!

Chẳng lẽ không phải lỗi đó?

Vậy lỗi gì?

Bảo Châu đảo mắt nghĩ lại một lượt những việc mình đã làm trong ngày.

Hay vì cô dò hỏi Võ Hạ về hắn nên hắn tức?

Nhưng cô có hỏi công việc của hắn đâu. Cũng chỉ hỏi duy nhất một câu xem hắn có đa nghi không thôi mà…

Không thể chịu nổi sự im lặng và ánh mắt dữ tợn xoáy vào da thịt, Bảo Châu bước về phía Lăng Thạch Du.

Ánh mắt hắn di chuyển theo, dán chặt lên mặt cô không rời. Khi họ đứng đối diện, hắn nhìn xuống, cô ngước lên, cảm giác yếu thế và bị đè ép bóp chặt cổ họng. Bảo Châu không biết làm thế nào, hoang mang dữ dội, giọng run run:

- Em… chẳng lẽ em phạm lỗi khác?

- … - Lông mày hắn khẽ nhíu.

Ồ…

Lỗi khác thật.

Nhưng là lỗi quái gì chứ?

Nhất thời cô nghĩ không ra.

Cuống quá hoá liều, Bảo Châu bước tới, ôm chầm lấy Lăng Thạch Du, vùi mặt vào cổ hắn.

Hắn hít mạnh, thân thể cứng cáp gồng lên, một tay lập tức đặt lên lưng cô.