Họ đến chợ Tân Tại – khu chợ nhà giàu nổi tiếng thủ đô.Võ Hạ gửi xe rồi hộ tống Bảo Châu vào.Đây là lần đầu cô đến khu chợ này, chân chính hiểu tại sao đây được gọi là chợ nhà giàu.Nó rộng ghê gớm, sạch sẽ và trật tự. Mặc dù rất đông nhưng chỗ nào cũng sáng bóng, không có rác rưởi và đủ thứ mùi hôi hám hỗn tạp như chợ bình thường. Có điều giá ở đây không đẹp chút nào.Rau và thịt đắt gấp rưỡi. Hải sản cũng đắt hơn mấy giá. Mọi thứ dù bày trên bàn hay để trong thùng nước đều có kèm bảng giá bên cạnh, không cần hỏi, cũng không chấp nhận mặc cả.Người bàn hàng ai nấy niềm nở dễ chịu, mời chào ngọt lịm, giới thiệu tía lia để khách mua thứ này rồi mua thứ khác. Thanh toán hầu hết đều là quẹt thẻ và chuyển khoản. Hàng tôm hàng cá hay hàng rau củ quả đều có thể quẹt. Võ Hạ chỉ cho Bảo Châu mấy hàng rau sạch mà Lăng Thạch Du hay mua.Đương nhiên đi kèm với sạch sẽ và hữu cơ là giá cả đắt đỏ. Cô chọn chọn, cố nhắm mắt không nhìn đến giá, thuyết phục mình không cần tiếc tiền hộ nhà giàu nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được một trận nhăn nhó khi xem hoá đơn.Võ Hạ nhắc cô mua chút hải sản vì Lăng Thạch Du thích ăn, mặc dù hắn không ăn nhiều.Bảo Châu lượn qua lượn lại mua hải sản, thịt bò, thịt gà, một ít sườn heo. Đến khi cảm thấy đủ, nhẩm ra cũng đã mất tới gần hai triệu.Để xem sức ăn của Lăng Thạch Du thế nào. Có khi lần sau cô mua ít một chút, cách ngày lại đi chợ cho đồ tươi ngon.Khi Bảo Châu trở về biệt thự, vệ sĩ báo cáo:- Tiểu thư, giúp việc theo giờ đã đến, đang dọn nhà.- Đến lâu chưa anh? – Bảo Châu ngạc nhiên.- Vừa đến.- Bình thường cũng đến giờ này?- Vâng.Cô xách đồ vào bếp, thấy một phụ nữ trung niên đang lúi húi lau dọn bàn.Nghe động, bà ta quay lại, ngạc nhiên:- Ơ… cô là…Không ai nói với bà ta về Bảo Châu.Nhớ lời Lăng Thạch Du dặn, Bảo Châu mỉm cười nhẹ nhàng và xa cách:- Chào cô. Cháu là Bảo Châu, bạn của Lăng tổng.- Bạn? Sao không ai nói với tôi?- Cô có thể ra hỏi vệ sĩ. – Bảo Châu giữ thái độ lịch sự, mặc kệ bà ta, bỏ đồ lên bàn, chuẩn bị sắp xếp vào tủ lạnh.Người phụ nữ đảo mắt, cười giả lả:- Thôi… Không cần hỏi. Cô là Hồng Thẩm, giúp việc theo giờ.- Vâng. Lăng tổng đã nói với cháu. Cô cứ dọn như bình thường. Quần áo trong máy giặt cô để đó cháu tự phơi nhé.- Hả? A… Đương nhiên… Đương nhiên…Hồng Thẩm cười tươi hơn, chắc đã nhận ra chữ “bạn” từ miệng Bảo Châu không thể hiện hết mối quan hệ giữa cô và Lăng Thạch Du. Bà ta đứng nhìn Bảo Châu lấy đồ đã mua bày ra bàn, muốn nói chuyện nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu.Nếu Lăng Thạch Du không dặn phải giữ khoảng cách, Bảo Châu sẽ buôn chuyện phiếm rồi giúp Hồng Thẩm dọn dẹp. Có điều hắn đã cất công giải thích, cô không thể làm trái lời. Giúp việc theo giờ bị thay liên tục chứng tỏ Lăng Thạch Du rất đa nghi, không tin người lạ. Vậy tình nhân như cô chắc gì địa vị đã cao hơn. Không cẩn thận, hắn còn đuổi cô trước ấy chứ. Thấy Bảo Châu không muốn nói chuyện, Hồng Thẩm cười gượng, lau dọn nốt rồi ra phòng khách.Phân loại đồ, bỏ vào tủ lạnh xong, cô lên phơi quần áo.Hồng Thẩm cắm cúi dọn phòng khách xong thì lau cầu thang rồi lên tầng hai, lau chùi những phòng trống.Bảo Châu không có việc, về phòng mình đóng cửa rồi ra ban công nhìn trời nhìn mây.Nhàn quá…Vừa ăn sáng, không muốn ăn trưa, lại chưa đến giờ tập gym mà chẳng có việc gì làm. Bảo Châu lấy điện thoại ra nhắn tin cho Mông Vũ.Bảo Châu: [Má ơi. Em hỏi chút.]Mông Vũ lập tức gọi lại, giọng phấn khích:- [Bảo Châu… Mi đang ở đâu?]- Em ở biệt thự của Lăng tổng.- [Thật hả? Ha ha… Tốt rồi… Sau này phát tài, đừng quên má đó.]- Có phát tài được không? – Bảo Châu cười gượng. – Dịch tổng nói gì ạ?Mông Vũ hỏi ngược:- [Lăng tổng bảo mi ở cùng bao lâu?]- Không nói thời gian chính xác. Chỉ bảo tính bằng tháng.- [Vậy tức là nhận mi làm tình nhân rồi đó. Hê hê…] – Mông Vũ cười khằng khặc một hồi, hạ giọng thì thầm. – [Má nói mi nghe… Lăng tổng thoả thuận với Dịch tổng để đưa mi khỏi Ổ Kẹo. Sau này mi không cần về nữa.]- Dạ? Nhưng lỡ mai kia Lăng tổng chán, đuổi em đi, em không có tiền trả viện phí thì sao?- [Chẳng lẽ hắn không cho mi tiền? Kiểu gì chẳng cho… Giờ không cho, trước khi đuổi đi cũng sẽ cho một khoản thôi. Lăng Thạch Du giàu lắm. Dịch tổng nói vàng của hắn chất thành đống, đất tính bằng mẫu… Không tiếc mấy tỷ phí chia tay đâu…]Bảo Châu bối rối:- Giàu thì giàu nhưng hắn không cho em rút tiền mặt từ thẻ. Viện phí của bà và mẹ hắn sẽ trả hàng tháng chứ không chuyển khoản cho em… Như vậy có phải hơi kỳ không?- [Không kỳ… Chẳng qua không hào phóng thẳng tay như Dịch tổng. Má nghĩ Lăng tổng không phải kẻ keo kiệt. Một lần cho mi đi mua sắm hết 400 triệu cơ mà…]- Đúng nhỉ!Lăng Thạch Du không keo kiệt nhưng lại không chuyển tiền mặt cho Bảo Châu chi trả viện phí, tự hắn trả hàng tháng. Hành động của hắn có vẻ mâu thuẫn, khiến Bảo Châu hoang mang.Mông Vũ chặc lưỡi:- [Đừng nóng vội… Mới có hai ngày... Chỉ cần phục vụ tốt, chắc chắn không thiệt.]- Vâng. Em hơi thắc mắc tí thôi.Bảo Châu tự xấu hổ.Hôm qua Lăng Thạch Du vừa vung tiền cho cô mua sắm, hôm nay cô đã lăn tăn tại sao hắn không cho tiền mặt, đúng là quá tham lam. Tiền nào chẳng là tiền. Cứ ở cạnh hắn một thời gian, khiến hắn hài lòng, một cái búng tay chi tiền của hắn cũng thừa cho cô trả viện phí cả năm.Mông Vũ rì rầm khích lệ:- [Dịch tổng lần này thắng lớn lắm… Nếu ở chỗ Lăng tổng không kiếm được bao nhiêu, sau này hắn đuổi, mi cứ quay về Ổ Kẹo. Dịch tổng sẽ không bạc đãi mi… Nếu không muốn về, má giới thiệu việc làm cho. Đầy spa việc nhẹ lương cao, chỉ cần học chút xíu là làm được.]- Vâng. Cảm ơn má… - Bảo Châu toét miệng cười, cảm động. – Những người khác thế nào ạ?- [Ài…] – Tiếng thở dài bực bội và mất hứng của Mông Vũ khiến Bảo Châu dựng tóc gáy.Lại có người làm hỏng việc rồi.