Khi Bảo Châu tỉnh lại đã là chín giờ sáng, Lăng Thạch Du không còn ở bên cạnh.

Cô vùng dậy rồi hét lên một tiếng, đứng hình. Nơi đó đau khủng khiếp, lưng và eo như muốn gãy rời, toàn thân ê ẩm.

Hình ảnh phóng túng đêm qua lũ lượt kéo về khiến Bảo Châu ngã vật xuống giường, vùi mặt vào gối, xấu hổ phát điên. Hai chân mỏi ê ẩm, cánh tay cũng mỏi… Không chỗ nào không lưu lại hậu quả.

Tám giờ Lăng Thạch Du đã đi làm mà giờ này cô còn nằm đây, bữa sáng chẳng nấu, chắc hắn bực mình lắm. Sao hắn không gọi cô dậy nhỉ?

Bảo Châu rên rỉ liếc đồng hồ lần nữa.

Muộn rồi, có vội cũng chẳng giải quyết được vấn đề.

Cô nằm thêm một lát rồi từ từ bò dậy, vào nhà vệ sinh.

Nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương, Bảo Châu trợn mắt kinh ngạc.

Trên cổ đầy dấu hôn nâu đỏ, ngực có mấy vết.

Cô vạch áo ra soi, cả người bốc hoả.

Khắp nơi là dấu hôn…

Dù đã cùng hắn trải qua sự kịch liệt đó nhưng không nghĩ cơ thể cô dễ để lại dấu như vậy, mút mút một chút lập tức đỏ lừ. Xấu hổ chết mất.

Bảo Châu tự vỗ đầu, không dám nhớ lại.

Hôm qua chưa chăm sóc da tử tế, hôm nay cô phải tắm rửa và làm đủ các bước cẩn thận kẻo da xấu đi, hắn sẽ không thích.

Bảo Châu loanh quanh trong nhà tắm đến hơn mười giờ mới xong, lặc lè ra ngoài mặc quần ngố áo phông để tiện dọn dẹp.

Hôm qua cô còn chưa giặt quần áo…

Phải đi chợ, dọn nhà…

Bảo Châu lò dò xuống bếp.

Không một tiếng động.

Hôm nay người giúp việc theo giờ không đến, chắc mai mới đến. Lăng Thạch Du đi làm rồi. Vệ sĩ không vào nhà, chỉ loanh quanh bên ngoài.

Bảo Châu thở phào nhẹ nhõm, vào bếp kiếm thứ gì đó ăn.

Căn bếp gọn gàng sạch sẽ thoang thoảng mùi café. Cốc café uống còn một chút xíu ở đáy đang để trên kệ bếp chứng tỏ Lăng Thạch Du đã tự nấu bữa sáng, ăn uống đàng hoàng rồi mới đi làm.

Bảo Châu oán hận bản thân quá chủ quan, tin vào đồng hồ sinh học của mình, không thèm để báo thức. Nào ngờ ban đêm lao động vất vả, sáng không dậy được. Rút kinh nghiệm sâu sắc, đêm nay nhất định phải để báo thức.

Bữa tối cô sẽ làm nhiều đồ ngon để tạ tội với Lăng Thạch Du.

Bảo Châu định mở cửa tủ lạnh tìm đồ ăn thì thấy trên cánh tủ dán một mảnh ghi chú có hai chữ xiên xẹo: đi chợ.

Cô sững lại.

Đây là Lăng Thạch Du nhắn cô?

Hôm qua nấu ăn thấy tủ lạnh không còn bao nhiêu đồ, cô cũng định đi chợ mà…

Bảo Châu vội mở tủ ra kiểm tra xem cái gì hết, cái gì còn rồi làm bữa sáng sơ sài để ăn.

Sau đó cô lên nhà tìm máy giặt. Tầng hai có một ban công rộng dùng làm sân phơi nhìn ra sau biệt thự. Máy giặt và giỏ để đồ bẩn đặt luôn ở đó. Đồ Lăng Thạch Du thay ra cũng nằm trong giỏ. Bảo Châu bỏ hết quần áo bẩn vào máy giặt rồi trở vào phòng dọn dẹp sơ sơ, sau đó cầm thẻ đi chợ xuống nhà.

Vệ sĩ thấy cô ra, chạy tới hỏi:

- Nghiêm tiểu thư muốn đi đâu?

- Tôi đi chợ.

- Để tôi gọi tài xế.

- A… Không cần đâu… Tôi…

- Lăng tổng căn dặn như vậy.

Nói xong lập tức ấn vào bộ đàm bảo tài xế đánh xe ra.

Bảo Châu ngơ ngác lên xe, choáng váng vì một mình một xe, được phục vụ riêng mặc dù chỉ đi chợ.

Tài xế thấy cô không nói gì, tự giới thiệu:

- Nghiêm tiểu thư, tôi là Võ Hạ, từ nay sẽ là tài xế của cô. Lưu số tôi đi ạ.

- A… Gì cơ? Tài xế của tôi?

- Vâng. Lăng tổng có tài xế rồi. Tôi vừa là vệ sĩ vừa là tài xế riêng của cô.

- …

Bảo Châu sốc đến nỗi mắt mở to thô lố trông rất buồn cười, không nói nên lời.

Cô mặc quần ngố áo phông cho tiện làm việc, trông có khác nào giúp việc của Võ Hạ đâu? Bộ dạng áo vest thẳng thớm của gã còn dễ nhìn hơn cô gấp vạn lần.

Bảo Châu lắp bắp:

- Nhưng mà… tôi có đi đâu đâu… Chắc chỉ đi chợ…

- Bất kể đi đâu cũng phải có xe đưa đón. Đây là lệnh của Lăng tổng.

- Tới bệnh viện thăm mẹ thì sao?

- Tôi sẽ đưa đi, vào cùng cô… đưa về. Đó là công việc của tôi.

Trời đất!

Sắp xếp riêng một người, một xe cho cô dùng?

Cô chỉ là tình nhân thôi mà…

Tối về phải hỏi Lăng Thạch Du mới được.

Tốn kém quá!

Võ Hạ liếc qua kính chiếu hậu, cười cười:

- Nghiêm tiểu thư, tôi đưa cô đến khu chợ Tân Tại. Lăng tổng toàn mua đồ ở đó.

- Lăng tổng tự đi chợ?

- Vâng. Lát tôi chỉ cho cô mấy hàng rau sạch, hải sản tươi ngon mà Lăng tổng hay mua.

Bảo Châu chỉ biết trợn mắt.

Lăng Thạch Du không sai vệ sĩ, tài xế đi chợ, tự mình ra chợ sao?

Hắn giàu có lắm cơ mà…

Ngạc nhiên thật!

Nhưng cũng không ngạc nhiên lắm.

Hắn tự nấu cơm, rửa bát, dọn phòng… thì cũng tự đi chợ được. Có sao đâu.

Trời…

Đi một ngày đàng học một sàng khôn.

Người giàu cũng nhiều loại quá.

Tổng tài Dịch Trung giàu có, đầy người hầu kẻ hạ. Đại tổng tài Lăng Thạch Du giàu có quyền lực gấp nhiều lần lại chỉ toàn vệ sĩ xung quanh, không có đầu bếp riêng, giúp việc làm theo giờ còn thay thường xuyên nữa.

Liệu có phải hắn…

Bảo Châu rụt rè hỏi:

- Anh… Cho em hỏi… Có phải Lăng tổng đa nghi lắm không?

Võ Hạ cười không đáp.

Vậy là đúng rồi.

Vì quá giàu nên đa nghi thành tính, không cần ai phục vụ, tự mình làm mọi chuyện để tránh bị hãm hại. Cửa phòng và cửa thư phòng đều khoá kín, không khiến giúp việc dọn. Nhà không có gì, chỉ có tiền và vệ sĩ.

À…

Bảo Châu vỡ lẽ.

Cho nên biệt thự của Lăng Thạch Du mới nhỏ và đơn giản như vậy.

Rộng rãi xa hoa quá thì dọn mệt, cũng chẳng có người ở, phòng bỏ không rất phí. Xung quanh biệt thự không có cây nào to cao quá đầu gối cho khỏi che chắn tầm nhìn, kẻ gian đột nhập không có chỗ núp. Không bể bơi, không đài phun nước, không đình hóng mát, đỡ phải dọn.

Nếu muốn nghỉ ngơi thư giãn ở nơi có đầy đủ mọi thứ, đến resort hoặc khách sạn là được. Dù sao cũng chẳng thiếu tiền.

Nếu Lăng Thạch Du có tính đa nghi, Bảo Châu sẽ không hỏi Võ Hạ về hắn. Tránh việc Võ Hạ báo cáo với hắn về lịch trình và lời nói của cô, khiến hắn nghi ngờ, đuổi cô đi.