Bảo Châu mừng rỡ cười toét miệng, nắm chặt hai cái thẻ.

Lăng Thạch Du trực tiếp chuyển khoản cho bệnh viện, hết bao nhiêu tiền cũng được, vậy mẹ có hy vọng rồi. Đổi thuốc tốt, chắc chắn bệnh tình sẽ khá lên.

Không được rút tiền từ thẻ ra cũng chẳng sao, cứ hầu hạ tốt Lăng Thạch Du, hắn sẽ lo hết chuyện tiền bạc. Nếu được hắn giữ lâu, mẹ đỡ hơn, có thể cô không cần trở về Ổ Kẹo nữa.

Hắn không quy ra số tiền cụ thể cũng tốt, không có cảm giác bán mình. Chứ nếu cô nhận của hắn 50 triệu mỗi tháng giống như ở Ổ, sự bức ép phải tạo ra giá trị để xứng với đồng tiền đã nhận rất nặng nề. Giống như một toà tháp vô hình đè lên vai, khiến tâm tình cô lúc nào cũng căng thẳng.

Cô để hai cái thẻ lên bàn, nhẹ nhàng dịch tới gần, rụt rè đề nghị:

- Em bóp vai cho anh…

- Ừ.

Lăng Thạch Du đồng ý nhưng không thay đổi tư thế ngồi. Bảo Châu đứng dậy, đi vòng về phía sau sofa, nhẹ nhàng bóp bờ vai rộng rắn chắc. Tiếng thở ra hơi nặng của hắn khiến cô biết hắn khá thoải mái.

- Sáng mấy giờ anh đi làm?

- Tám giờ.

- Bữa sáng anh muốn ăn gì?

- Đơn giản chút. Có café sữa là được.

- Dạ. Bữa trưa và tối thì sao?

- Trưa không về. Tối bảy giờ về đến nhà. Không cần nấu cầu kỳ.

Bảo Châu bóp dần lên gáy, thấy hắn gồng mình như đang cảnh giác thì trượt xuống vai, xoa bóp hai cánh tay.

- Anh có ghét thứ gì không?

- Không. Đừng làm đồ Tây.

- Vâng.

Cô mừng rỡ, mỉm cười. Cô cũng không thích đồ Tây, nấu được rất ít món.

- Không cần dọn hộ người giúp việc. Hạn chế nói chuyện với bà ta.

- Tại sao?

- Thân thiết, đến khi đuổi rất ngại.

- Vâng.

Vậy cô chỉ cần dọn phòng mình và bếp nấu. Những chỗ còn lại người giúp việc sẽ dọn. Khi nào bà ta đến, cô phải nhìn một chút mới được.

Bảo Châu im lặng tập trung bóp vai.

Khi không có gì để nói, bầu không khí dần trở nên ái muội. Tiếng thở của Lăng Thạch Du nghe rất rõ ràng, mùi dầu gội thoang thoảng dễ chịu. Hắn không dùng nước hoa, chỉ thấy mùi cơ thể.

Những hình ảnh hương diễm đêm qua lũ lượt hiện ra khiến cổ họng cô khô khốc, thân thể nóng bừng.

- A…

Bảo Châu giật mình vì bị Lăng Thạch Du nắm tay. Hắn hơi nghiêng đầu về phía sau, bàn tay to lớn nóng rực bao trọn tay cô, dùng lực kéo nhẹ. Bảo Châu hiểu ý, vòng về phía trước sofa, định ngồi xuống bên cạnh hắn thì Lăng Thạch Du chộp lấy cánh tay cô, kéo mạnh.

Cô ngã lên đùi hắn, lập tức bị ôm chầm lấy ngấu nghiến hôn môi.

Nụ hôn gấp gáp, vội vã, vừa bắt đầu đã đẩy lưỡi vào miệng cô, một tay chặn gáy không cho trốn, tay kia siết chặt eo. Sự bá đạo và hung hăng khiến tim cô đập loạn nhịp, yếu ớt ôm cổ hắn, thụ động đáp lại sự ướt át ngọt ngào mê hoặc.

Mùi đàn ông và mùi thuốc lá thật giống đêm qua. Ham muốn mãnh liệt bùng cháy vì những độc tác mạnh mẽ, kịch liệt. Hắn mút môi trên môi dưới, gặm cắn lung tung, lưỡi cuốn lấy lưỡi cô tham lam mút sục sạo khoang miệng.

Vì đã quan hệ hai lần, rào cản nhạt nhoà, thân thể họ như thèm khát hơi ấm và sự tiếp xúc, bất giác chà xát nhẹ nhàng. Khí tức của hắn rất nồng hun cô rạo rực. Vật cứng rắn bên dưới hùng hồn ép vào đùi, tuyên bố nó đã sẵn sàng lâm trận.

Bảo Châu thở dốc, không chịu được sự nóng bỏng, dứt môi ra để thở. Lăng Thạch Du đuổi theo ngoạm lại, hai tay sỗ sàng tốc váy cô lên sờ đùi và mông, vừa hôn vừa muốn cởi quần nhỏ. Có lẽ hắn đã nổi hứng từ lúc cô đang bóp vai, hiện tại gấp lắm rồi. Bảo Châu nhổm người đứng dậy để hắn dễ dàng cởi.

Mắt Lăng Thạch Du đỏ ngầu dục vọng, vội vã cởi quần áo mình.

Bảo Châu xấu hổ, chần chừ tuột dây áo, nhìn hắn thoát y trong tích tắc.

Hắn vồ lấy cô lột phăng váy ngủ và áo lót ném sang một bên, kéo cô xoạc chân ngồi lên đùi trần của mình, thô bạo bóp núi tuyết mềm nhũn, tay còn lại cuốn quanh eo ép sát cô vào thân thể cường tráng. Miệng hắn hối hả hôn xuống cổ, thè lưỡi liếm, hôn dần tới xương quai xanh rồi mơn trớn sườn núi mềm, hít hà.

- Ưm…

Bảo Châu rên rỉ, ngọ nguậy khe khẽ.

Hắn ngậm đỉnh núi mút mạnh.

Hai đỉnh núi bị hắn trêu đùa dữ dội, thành thạo hơn hôm qua, từng cơn tê dại chạy xuống mũi chân. Cô vò tóc, sờ tấm lưng trần lực lưỡng, âm thanh ngân nga phát ra không tự chủ.

Lăng Thạch Du như thú sổng chuồng, tham lam hôn mút, liếm cắn, vần vò núi non, sờ soạng eo lưng, bóp mông cô nhấc lên.

- A… a…

Tiếng rên rỉ của cô chứa đựng sự đau đớn. Lăng Thạch Du chặn môi, dùng lưỡi bịt kín âm thanh. Hai tay hắn ghì mông cô, ấn xuống.

- Ư… đau em… Chậm… Á…

Dù đây là lần thứ ba làm tình, Bảo Châu vẫn chật vật giữa thư sướng và thống khổ. Lăng Thạch Du siết lưng cô...

- Nhún đi…

Mệnh lệnh khàn khàn vang lên, dù đau tê tái cô vẫn phải tì tay lên vai hắn làm điểm tựa.

Nhưng cô không biết làm, động tác rất trúc trắc, mấy lần suýt trượt ra. Lăng Thạch Du nắm eo cô trợ giúp, hông phối hợp đỉnh đều đều, biên độ co kéo lớn dần, ma sát diện rộng thổi khoái cảm cháy dữ dội.

Bảo Châu choáng váng, hít thở không thông, nhìn chằm chằm khuôn mặt đẹp trai cau có dữ tợn của Lăng Thạch Du.

Đôi mắt hắn đục ngầu, động tác nhanh dần, lực thúc tăng mạnh ép cơ thể cô nảy tưng tưng.

Bảo Châu cố làm hài lòng Lăng Thạch Du. Cô biết mình không có kỹ xảo, còn quá non nớt nên dùng sự nhiệt tình bù đắp.

Khoái cảm dâng mỗi lúc một cao, sự thư thái tràn ngập tâm hồn vì gánh nặng tiền bạc đã tạm thời được trút bỏ. Kết nối trần tục mang đến lớp lớp thăng hoa khiến cô muốn nhiều hơn, nhanh hơn.

Mồ hôi túa đầm đìa, hai chân mỏi nhừ, nơi đó tê dại, Bảo Châu không kiềm chế được, rên rỉ ngân nga đứt quãng.

- Ưm… Lăng tổng… Em… A… Giúp em…

Lăng Thạch Du vật Bảo Châu úp sấp xuống sofa, ghì hông cô thúc như vũ bão.

- Á… Chậm chút… Đừng…