Bảo Châu tịt ngòi, sực nhớ vì căng thẳng quá mà quên chưa cảm ơn Lăng Thạch Du. Cô vội nói:- Cảm ơn anh vì đã cho em tiền mua sắm.- Ừ.Tiếng “ừ” này chẳng khác gì những tiếng “ừ” trước, không thấy có chút hài lòng hay bất mãn nào.Bảo Châu hỏi dò:- Em… ở đây đến khi nào ạ?- Đến khi anh bảo đi đi.- Vậy… tính bằng ngày hay…- Tháng.Bảo Châu đánh rơi đũa, run tay, tròn mắt nhìn, quên cả sợ hãi.Tính bằng tháng?Cô… Hắn… Tình nhân?- Ăn cơm. Lát nói.- Dạ…Tim cô vọt lên cổ, toàn thân chấn động, vừa sợ vừa mừng như điên.Lăng Thạch Du cho cô làm tình nhân của hắn. Vậy nếu cô phục vụ tốt, làm hắn hài lòng thì không cần trở về Ổ Kẹo nữa. Hắn giàu có và hào phóng, chắc chắn sẽ cho cô tiền chữa trị chi trả viện phí.Pháo hoa nổ lụp bụp trong đầu Bảo Châu. Cô không nhịn nổi tò mò, to gan hỏi:- Anh có vợ chưa?- Chưa.Tim cô nhảy khỏi lồng ngực, sung sướng trào dâng bóp nghẹn cổ họng khiến cô không thở nổi, kích động muốn bay lên, nhìn Lăng Thạch Du bằng ánh mắt long lanh cảm kích.Hắn chưa có vợ.Trời đất quỷ thần ơi!Phải may mắn thế nào mới được một đại tổng tài vừa giàu có vừa quyền lực chọn làm tình nhân. Đã thế hắn còn độc thân nữa…Cô không cần làm tiểu tam, không cần dấm dúi ngày đêm lo sợ vợ hắn chạy tới tạt axit đánh ghen.- Vậy… anh sống ở đây ạ?- Đương nhiên. Cấm hỏi về công việc.- Vâng…Hắn cho cô sống chung trong chính căn nhà hắn vẫn sống.Bảo Châu cúi gằm mặt che giấu xuân tâm nhộn nhạo, lén lút mỉm cười. Đột nhiên cô thấy khuôn mặt cau có, biểu cảm khinh khỉnh ngạo mạn của Lăng Thạch Du thật dễ nhìn, không còn đáng sợ nữa.Suốt thời gian còn lại của bữa ăn, cô không hỏi gì thêm, mải tiêu hoá cảm giác vui sướng lâng lâng.Lăng Thạch Du ăn hai bát cơm, không phàn nàn về đồ ăn, không có yêu cầu gì. Ăn xong, hắn đứng dậy rửa nồi khiến Bảo Châu hết hồn:- Để em…- Cứ ăn đi.Động tác của hắn rất thuần thục, bởi vì không thuê người, tự nấu nướng dọn dẹp nên làm đâu ra đấy, nước chảy mây trôi.Bảo Châu ngại, ăn vội cho xong rồi đứng lên dọn.Cô rửa, Lăng Thạch Du giúp cô tráng bát, lau khô, úp vào giá, giống như đang im lặng dùng hành động dạy cô cái gì ở chỗ nào, phải làm như thế nào thì khiến hắn hài lòng. Bảo Châu cảm kích tận đáy lòng, chốc chốc liếc hắn.Vẫn cau có mà sao thấy đẹp hơn hồi nãy gấp chục lần vậy!Dọn dẹp xong xuôi, Lăng Thạch Du hất đầu ra hiệu cho Bảo Châu theo mình lên tầng hai. Hắn chỉ phòng đầu tiên gần cầu thang:- Phòng anh. Cấm vào.- Vâng.- Đây là thư phòng, cấm bén mảng.- Vâng. Vậy ai dọn dẹp ạ?- Anh tự dọn.A… Thật chăm chỉ…Mà phải có thời gian rảnh mới tự dọn được chứ.Đi qua thư phòng tới cuối hành lang, hắn mở cửa một phòng:- Đây là phòng em. Tự dọn, khoá kỹ. Đừng để giúp việc vào. Thay giúp việc liên tục đấy.- Dạ. - Bảo Châu gật đầu lia lịa.Hoá ra Lăng Thạch Du rất cảnh giác, không tin người lạ.Cô theo hắn vào phòng, tim lại vọt lên cổ.Đẹp quá trời quá đất… Đẹp và rộng như phòng của các tiểu thư tài phiệt trong phim.Có gian trong gian ngoài, sofa, tủ rượu, giường kingsize… Còn có giá sách, bàn làm việc, bàn trang điểm… Cô được dùng phòng này thật sao?Giống như đang nằm mơ.Bảo Châu không nhịn nổi, lon ton chạy vào trong xem nhà vệ sinh.Đẹp long lanh. Mê quá…Bồn tắm lớn, thừa chỗ cho hai người.Cô tự đỏ mặt, ngạc nhiên vì thấy mỹ phẩm mình mới mua đã xếp hết bên bồn rửa mặt. Chắc vệ sĩ mang lên để sẵn cho cô.Lăng Thạch Du ngồi xuống sofa ở phòng ngoài, bật tivi xem. Khi Bảo Châu đi ra, hắn chỉ một gian nhỏ:- Phòng để quần áo.- Dạ.Bảo Châu chạy vào đó, nhìn thấy đồ mình mua đã treo lên giá, xếp lên mấy kệ sáng bóng, trông lèo tèo đến đáng thương vì phòng khá rộng, toét miệng cười.Cô sắp xếp lại vị trí cho gọn gàng, lấy đồ chuẩn bị đi tắm.Lăng Thạch Du lạch cạch pha trà.Bảo Châu đi ra, tần ngần giây lát rồi hỏi:- Anh có muốn nói gì không ạ? Tại… em tắm hơi lâu.- Ừ. Tắm xong nói.- Vâng.Cô yên tâm vào nhà tắm xả nước, phân loại mỹ phẩm gọn gàng, đọc hướng dẫn sử dụng rồi tắm rửa…Vì Lăng Thạch Du đang ở ngoài chờ, cô không dám làm đủ hết các bước chăm sóc da. Lát nói chuyện xong làm cũng được. Hoặc nếu Lăng Thạch Du muốn làm tình…Mặt Bảo Châu nóng bừng, lắc mạnh đầu không cho mình nghĩ linh tinh.Sấy tóc xong, cô căng thẳng đi ra, thấy Lăng Thạch Du đang vừa đọc sách vừa uống trà. Mùi thuốc lá phảng phất trong không khí, cửa ban công đã mở để thông gió, tivi vẫn bật.Hắn nhìn lên, ánh mắt lập tức dán chặt vào cơ thể cô, quét lên xuống mấy lượt, dừng ở ngực. Bảo Châu xấu hổ cúi đầu rón rén đi tới ngồi xuống bên cạnh hắn, chờ hắn nói chuyện.Lăng Thạch Du gấp sách, bỏ xuống bàn, không rời mắt khỏi Bảo Châu một giây nào. Ánh mắt hắn nóng bỏng như lửa, lia đến đâu đốt cháy da thịt đến đó. Cảm tưởng toàn thân cô bị lửa liếm quanh, sức nóng dồn lên mặt và xuống chỗ ấy. Hai chân cô bất giác khép chặt, lòng bàn tay rịn mồ hôi.Im lặng một lúc lâu Lăng Thạch Du mới lên tiếng:- Thẻ đi chợ.Hắn đưa cho cô một cái thẻ, bên trên có dán ghi chú mật khẩu. Bảo Châu vội cầm, tay khẽ run. Vẫn khuôn mặt cau có khinh khỉnh, hắn ra lệnh:- Phải mua đồ tươi sống ở chợ, không được mua trong siêu thị. Đồ khô mới vào siêu thị.- Vâng.- Còn đây là thẻ mua sắm. – Hắn rút ra một cái thẻ khác. – Không được dùng lẫn hai thẻ.- Dạ? Cái này mua những gì ạ?- Trừ đồ ăn ra… Mua đồ dùng linh tinh hàng ngày, quần áo, mỹ phẩm, túi xách. Thích mua gì thì mua.- Vâng. Có giới hạn số tiền trong tháng không ạ?- Không giới hạn. Nhưng chỉ được mua, cấm rút tiền mặt.Lòng cô trào lên cảm giác thất vọng.Không cho rút tiền mặt, chỉ cho mua quần áo mỹ phẩm, vậy viện phí của mẹ và bà tính sao đây?Lăng Thạch Du nhìn ra suy nghĩ của cô, tiếp tục:- Viện phí anh trả vào cuối tháng, chuyển khoản thẳng cho bệnh viện. Hết bao nhiêu trả bấy nhiêu. Không cần lo.Mắt cô mở to, sáng rực, reo lên:- Thật ạ? Dùng… dùng thuốc tốt có được không?- Được. Đến bệnh viện hỏi kỹ nếu phải đổi thuốc. Tiền không thành vấn đề nhưng đừng để bị bọn nó dắt mũi.- Vâng. Cảm ơn anh.