Xe lao vun vút trên đường, chạy tới khu đô thị Long Thần, một trong những khu đắt đỏ bậc nhất thủ đô. Muốn mua biệt thự ở đây phải có trên 100 tỷ.

Bảo Châu tròn mắt nhìn xe đi vào khu đô thị, giống như được đưa tới một thế giới khác.

Trời đang tối dần, đèn trong khu đô thị sáng trưng, long lanh rực rỡ. Đường rộng thênh thang, bồn hoa trang trí hai bên đường đẹp mê ly. Những căn biệt thự thì khỏi phải nói, căn nào căn nấy toạ lạc trên những mảnh đất rộng cách đều nhau, có căn xây tường rào, có căn dùng rào gỗ.

Nhà nào cũng có vườn hoa cây cảnh hoặc thảm cỏ, bể bơi, có nhà xây đài phun nước nhỏ. Cá biệt có vài căn xây tường rất cao chắn hết tầm nhìn, bên trên chăng dây thép gai.

Khi ô tô dừng trước một căn biệt thự tường cao, cổng sắt đặc, Bảo Châu mới hết hồn hỏi vệ sĩ:

- Lăng tổng ở đây ạ? Đây… là nhà của Lăng tổng?

- Vâng.

Trời đất!

Hắn dám đưa Bảo Châu về nhà?

Lăng Thạch Du chưa có vợ sao?

Hay hắn có nhiều biệt thự, vợ ở một nơi, cho sugar baby tới chỗ này?

Camera theo dõi nháy đèn hai lần, cổng sắt từ từ trượt sang một bên. Bảo Châu lập tức trông thấy căn biệt thự trước mặt.

Nó nho nhỏ xinh xinh, nằm lọt thỏm giữa một bãi cỏ xanh mướt. Bồn hoa trang trí hai bên đường không có loại hoa nào cao quá đầu gối. Không bể bơi, không đài phun nước, không đình hóng mát.

Hoàn toàn trống trải.

Cô không ngạc nhiên chút nào, ngược lại cảm thấy nhà cũng như người, đẹp nhưng trơ trọi, lạnh lùng và tối giản.

Dù tò mò muốn chết cô cũng không dám hỏi vệ sĩ xem Lăng Thạch Du có vợ con chưa. Hắn cỡ 30 tuổi chứ không ít. Đưa cô về đây, chẳng lẽ muốn cô trở thành tình nhân cố định?

Bảo Châu cố kiềm chế để không hy vọng quá nhiều, siết chặt tay nén căng thẳng.

Xe tiến vào sân, vệ sĩ mở cửa cho cô xuống.

Trong sân có bốn vệ sĩ đứng rải rác. Họ đeo bộ đàm không dây, báo vào bên trong rồi mở cửa chính mời cô vào.

Bảo Châu theo một vệ sĩ vào biệt thự, liếc nhìn nội thất đơn giản mà sang trọng quý phái, đầu bật ra hai chữ: đẳng cấp.

Vệ sĩ dẫn cô tới bếp, mở sẵn cửa.

Bảo Châu rụt rè đi vào.

Trái với sự tưởng tượng của cô về một bữa tối lung linh lãng mạn, chiếc bàn giữa phòng sạch bóng như chùi. Lăng Thạch Du đứng ở bếp, quay lưng về phía cửa, đang lúi húi đảo đảo thứ gì đó trong chảo. Mùi thơm bay lên bất chấp quạt hút đang chạy ro ro.

Bảo Châu thất kinh, đứng hình.

Lăng tổng mặc quần áo ở nhà, đeo tạp dề, cắm cúi nấu ăn…

Cái gì thế này?

Giúp việc đâu? Đầu bếp đâu?

Dịch Trung không bằng một góc của Lăng Thạch Du mà còn có biệt thự xa hoa tráng lệ, giúp việc đầu bếp một đám, không phải động tay động chân vào chuyện gì…

Hay hắn muốn dằn mặt cô?

Bảo Châu sợ hãi, lộp cộp đi vào, kêu như mèo:

- Lăng tổng…

- Đến rồi… - Hắn quay lại, lạnh lùng, khinh khỉnh. – Đi tắm đi…

Làm sao mà cô dám đi tắm chứ.

Bảo Châu vội đến gần nhìn đống hổ lốn trong chảo, lóng ngóng đưa tay ra:

- Để em…

- Không cần đâu. Sắp xong rồi.

- …

Không cần cái gì mà không cần.

Đây là đang doạ cô sợ chết khiếp hay muốn cô đói lả?

Hắn nấu, cô nuốt trôi được mới lạ.

Bảo Châu cố chấp giành đũa, động tác trúc trắc vì sợ hắn tức nhưng cứng đầu rõ ràng, một bộ không tranh được sẽ rơi nước mắt.

Lăng Thạch Du nhìn chằm chằm cô hồi lâu, cuối cùng buông đũa, lùi lại.

Hú vía!

Bảo Châu đứng vào chỗ đảo mớ rau thịt hỗn độn trong chảo, nếm thử một chút, khẽ nhíu mày.

Trông lộn xộn miếng to miếng nhỏ, cọng ngắn cọng dài nhưng nếm lại rất vừa miệng. Chẳng lẽ Lăng Thạch Du thường xuyên nấu ăn?

Hắn cứ đứng nhìn khiến cô mất tự nhiên, người nóng bừng, khẽ nói:

- Anh… tắm chưa ạ?

- Tắm rồi.

- À… Vậy… tủ lạnh còn đồ không?

- Còn.

Bảo Châu không biết phải nói gì tiếp theo. Hắn thật có năng khiếu tiêu diệt những cuộc trò chuyện.

Mà sao không đi chỗ khác đi, cứ đứng nhìn cô làm gì? Ánh mắt lại còn kiêu ngạo khinh đời, giống như đang soi mói bắt lỗi nữa chứ. Căng thẳng chết đi được.

Khi món xào hổ lốn chín, Bảo Châu tắt bếp.

Lăng Thạch Du lấy đĩa đặt cạch một cái bên cạnh làm cô giật mình suýt đổ ụp luôn cả chảo xuống kệ bếp.

Cô trút đồ xào vào đĩa, chưa đặt chảo xuống hắn đã bê đĩa ra bàn để, kéo ghế ngồi xuống xem điện thoại.

Thở phào nhẹ nhõm vì hung thần không đứng bên cạnh soi nữa, Bảo Châu rón rén mở tủ lạnh xem đồ bên trong.

Không thể ăn cơm với một món xào như vậy. Cô lấy rau nấu chút canh, bỏ thịt xuống định làm một món kho nhanh. Đói lắm rồi, không nấu cầu kỳ được. Lăng Thạch Du to con thế kia, chắc ăn không ít. Rán mấy quả trứng nữa…

Bảo Châu lấy đồ xong, không thấy Lăng Thạch Du nói gì, xoay qua xoay lại nấu nướng, tốc độ nhanh dần vì không dám để hắn chờ lâu.

Hắn giống như bóng ma luẩn quẩn bên cạnh, xong món nào bê ra bàn món đó rồi lấy bát đũa, xách nồi cơm ra. Mỗi lần Bảo Châu liếc nhìn đều thấy hắn đang dán mắt vào cô, mặt cau có không đổi.

Có ảo giác không phải hắn cau có vì khó chịu hay tức giận mà vì khuôn mặt vốn dĩ như vậy, lúc nào cũng khó đăm đăm. Bảo Châu cố tập quen, nhanh chóng nấu xong bữa tối.

Lăng Thạch Du xới cơm rồi hất đầu, đánh mắt ra hiệu. Cô ngồi xuống rón rén ăn cùng. Cũng may trong lúc ăn hắn không nhìn cô nữa.

Bảo Châu tranh thủ liếc hắn mấy lần, cảm thán trong lòng.

Đẹp trai quá…

Khi hắn nhìn xuôi xuống, mắt đỡ sắc, cảm giác hiền hơn mặc dù vẫn kiêu căng ngạo mạn.

Một người thành đạt giỏi giang như vậy sao không thuê giúp việc, lại phải tự nấu cơm? Bảo Châu tò mò quá, thăm dò:

- Giúp… giúp việc đâu ạ?

- Không có.

- Không có? – Cô sửng sốt. – Vậy ai dọn nhà?

- Người dọn dẹp theo giờ. Cách ngày sẽ đến.

Tim cô đập thình thịch vì hắn trả lời đàng hoàng, giọng đều đều không chứa đựng sự khó chịu hay mất kiên nhẫn.

Dù huỷ diệt câu chuyện nhưng ít nhất hắn cũng nói cho cô biết những cái tối thiểu.

- Vậy… bình thường anh vẫn tự nấu ăn?

- Ừ.

Má ơi…

Hèn gì trông đồ ăn hổ lốn nhưng vị không khó ăn chút nào.

- Tại sao không thuê người nấu ăn ạ?

- Không thích.

Lăng Thạch Du nhìn lên, giống như cấm cô hỏi nguyên nhân sâu xa.