Cô theo Mông Vũ tới trung tâm thương mại. Y rất thông thuộc, dẫn cô vào cửa hàng mỹ phẩm trước.

Sự nghèo nàn giới hạn trí tưởng tượng của Bảo Châu.

Khi thấy Mông Vũ lướt qua, nhặt, nhặt và nhặt… bỏ hết vào giỏ đồ không cần nhìn giá, cô sửng sốt:

- Má… - Sợ người ngoài nghe thấy, Bảo Châu hạ giọng. – Không xem ạ? Mấy cái này là gì?

- Má cần phải xem sao? – Mông Vũ nhướn mày. – Đây là nghề của má… Mi cứ đi theo là được. Son này đẹp lắm, màu hợp với mi… Kem dưỡng thể này đắt gấp ba loại mi đang dùng. Vứt cái cũ đi… Đây là kem trị thâm đầu gối, tốt lắm đó, mà giá chát lắm, chỉ mấy đứa hot trong Ổ mới có mà dùng. Còn cái này…

Mông Vũ vừa nhặt vừa nói tía lia khiến Bảo Châu ù tai hoa mắt. Nhìn giá của mấy hộp kem bé tí tẹo, cô muốn ngất xỉu, níu áo Mông Vũ, thì thầm:

- Hay thôi đi… Má xin Dịch tổng cho em tiền mặt là được.

- Xin rồi. Dịch tổng bảo đừng cầm đèn chạy trước ô tô. Cứ mua đi. Hê hê…

Tức là sau đó vẫn có tiền?

Bảo Châu lại thấp thỏm hy vọng.

Dịch Trung rất hào phóng. Lần này vớ được miếng bánh lớn, một phần công lao thuộc về cô nên Dịch Trung mở hầu bao chi tiền khoản đãi.

Tuyệt vời!

Bảo Châu thụ sủng nhược kinh, bị lây sự hứng khởi của Mông Vũ, chỉ một chốc đã không còn tiếc tiền hộ nhà giàu nữa, ngắm cái nọ, xem cái kia.

Mông Vũ nhặt rất nhiều mặt nạ dưỡng da đắt tiền. Đầy giỏ, vệ sĩ cầm giúp họ, Mông Vũ và Bảo Châu tiếp tục lượn hết shop.

Mua đủ, ra tính tiền, Bảo Châu kinh hãi khi nhìn giá.

Gần 100 triệu tiền mỹ phẩm. Trong đó có một lọ tinh chất dưỡng da 13 triệu.

Bảo Châu sợ thẻ không có nhiều tiền như vậy, tim vọt lên cổ.

Thế nhưng Mông Vũ thuận lợi quẹt thẻ thanh toán, giao đồ cho vệ sĩ rồi kéo cô sang shop quần áo lượn tiếp.

Y cứ chọn, chọn và chọn.

Bảo Châu thử liên tục.

Mắt thẩm mỹ của Mông Vũ rất đỉnh, đã nhìn trúng bộ nào là bộ đó hợp với cô.

Họ mua mười chiếc váy, hai cái túi xách, bốn đôi giày cao gót hết 60 triệu nữa.

Trong thẻ vẫn còn 40 triệu.

Mông Vũ đưa Bảo Châu sang shop khác mua đồ lót và đồ ngủ ren rúa.

Đồ đã mua, họ giao cho vệ sĩ mang xuống xe trước.

Khi Mông Vũ đang chọn mấy bộ đồ ngủ sexy, điện thoại của vệ sĩ reo. Anh ta ra một góc nghe máy, vâng vâng dạ dạ, sau đó quay lại nói với Mông Vũ:

- Lăng tổng vừa chuyển 200 triệu vào thẻ. Phiền anh đưa Nghiêm tiểu thư đi mua thêm váy áo.

Mông Vũ nhướn mày, mắt lập tức lia lên trần tìm camera.

Bảo Châu tròn mắt, lắp bắp:

- Lăng tổng? Thẻ này… không phải của Dịch tổng ạ?

- Thẻ này là Lăng tổng đưa cho Dịch tổng.

Ôi trời!

- Được được… - Mông Vũ toét miệng cười. – Lăng tổng thật là hào phóng. Mua xong ở đây, chúng tôi lập tức đi mua thêm váy áo. Ha ha…

Vệ sĩ gật đầu, lùi ra góc đứng, giữ khoảng cách.

Mông Vũ kéo tuột Bảo Châu tới gần phòng thay đồ, kích động văng tục:

- Đậu… Thì ra thẻ của Lăng tổng. Dịch tổng đưa, má cứ tưởng thẻ của Dịch tổng.

- Sao Lăng tổng cho nhiều tiền thế? Hay em xin lấy tiền mặt.

- Không… Đừng dại. Hai vệ sĩ kia báo cáo cho Lăng tổng những thứ chúng ta đã mua, hắn thấy ít nên chuyển thêm tiền đấy.

- Ít? – Bảo Châu méo mặt.

- Ừ. Đàn ông nhiều người không biết mỹ phẩm đắt đỏ, tưởng chỉ mấy chục triệu là thoải mái mua dùng. Giờ chúng ta vừa vào một cửa hàng mỹ phẩm đã hết nửa tiền, mới mua được mười chiếc váy, ít hơn số hắn tưởng nên chuyển thêm. Em đừng xin tiền mặt… Phản tác dụng đó. Trời ơi… Bảo Châu, lần này em đổi đời rồi…

Pháo hoa bắn tung toé trong mắt Mông Vũ.

Không để Bảo Châu kịp định thần, y vơ vét tất tật mấy bộ đồ ngủ đắt đỏ, mấy bộ nội y sexy mà nãy giờ nâng lên đặt xuống vì sợ không đủ tiền rồi kéo Bảo Châu phóng sang shop quần áo.

Buổi chiều điên rồ của cô chỉ kết thúc khi thẻ gần hết tiền.

Cô đã tiêu của Lăng Thạch Du 395 triệu, đồ chất đầy cốp xe.

Mông Vũ chừa lại 5 triệu trong thẻ, đưa Bảo Châu đi ăn hàng.

Thế nhưng vừa tới nhà hàng, vệ sĩ đã truyền lệnh:

- Thư ký Mông, Lăng tổng cho xe đến đón Nghiêm tiểu thư. Phiền anh ăn tối một mình. Khi nào thẻ hết tiền, anh đưa lại cho Dịch tổng giúp.

- Tôi biết rồi.

Bảo Châu đã đói meo cả bụng, nghe xong lập tức hết đói.

Lăng Thạch Du cho xe đến đón cô?

Vậy đêm nay…

Lát nữa cô phải ăn tối với hắn?

Một cảm xúc lạ lẫm len lỏi xuất hiện trong tim. Hoan hỉ, mong chờ, có chút xíu sợ hãi…

Đêm qua vừa được nếm trái cấm, phát giác chuyện đó thật thoải mái, cô cũng muốn làm thêm vài lần. Làm với Lăng Thạch Du rất tốt. Hắn là người đàn ông đầu tiên của cô, lại đẹp trai, hào phóng.

Hắn bỏ đi không nói một lời, cứ tưởng không cho tiền mà hoá ra an bài từ chỗ Dịch Trung và Mông Vũ, mà cho nhiều như vậy. Hắn còn dụng tâm bảo vệ sĩ theo nhìn rồi chuyển thêm… Lòng Bảo Châu ấm áp một mảng.

Cách xử lý của hắn tưởng lạnh lùng, thực chất vô cùng tinh tế. Nếu hắn hỏi số tài khoản của cô, chuyển thẳng tiền vào, cô sẽ có cảm giác mình bán trinh tiết cho hắn. Tuy đúng là vậy nhưng không thẳng thắn trả tiền làm giảm sự mặc cảm, khiến cô không thấy mình bị xúc phạm, không nghĩ ngợi linh tinh.

Hảo cảm của cô với Lăng Thạch Du tăng thêm một tầng.

Chỉ năm phút sau, xe của Lăng Thạch Du đến. Trong sự kinh ngạc của Bảo Châu, vệ sĩ chuyển hết đồ đã mua từ xe Mông Vũ sang xe mới tới rồi mở cửa mời cô lên.

Mông Vũ nhe răng cười, lăng quăng giúp vệ sĩ rồi vẫy chào cô.

Bảo Châu cứ ngơ ra.

Thế này là thế nào?

Bao nhiêu quần áo, mỹ phẩm, không để Mông Vũ mang về Ổ Kẹo sao?

Lăng Thạch Du định giữ cô mấy ngày?

Chẳng lẽ cả tuần?

- Nghiêm tiểu thư, mời lên xe. Lăng tổng đang chờ.

- Mau đi đi… - Mông Vũ xua tay thúc giục. – Nhớ lời má… à, nhớ lời tôi dặn.

Bảo Châu ngơ ngác lên xe, không nghĩ mình được yêu thích đến nỗi được Lăng Thạch Du giữ lại thời gian dài.

Có phải vì thế mà Lăng Thạch Du cho cô nhiều tiền để mua nhiều quần áo, váy vóc, không mặc đồ cũ trong lúc phục vụ hắn?