Bảo Châu chân chính được trải nghiệm sự hung hãn của Lăng Thạch Du, ngã ngửa phát giác hoá ra lần trước hắn đã dùng tất cả sự nhẫn nại kiềm chế sức lực và tốc độ để không khiến cô đau đớn và hoảng sợ. Nếu lần đầu mà cũng làm thế này chắc cô chết ngất, sốc đến mức tạo ra ám ảnh tâm lý, sợ làm tình luôn. Vì sự dai dẳng và mạnh mẽ của hắn, hai chân cô không khép lại được, chỗ đó đau khủng khiếp. Lăng Thạch Du gọi người mang bữa sáng lên phòng, cùng ăn với Bảo Châu rồi ra ngoài, chẳng nói chẳng rằng. Bảo Châu hơi thất vọng một tẹo nhưng biết mình không phạm lỗi gì, lòng hoan hỉ, sửa soạn chỉn chu rồi nhắn tin cho Mông Vũ. Bảo Châu: [Má ơi, Lăng tổng đi rồi. Giờ em về Ổ luôn ạ?]Mông Vũ lập tức nhắn lại. Mông Vũ: [Đi rồi? Trước khi đi có cho em tiền không? Có nói gì không?]Bảo Châu: [Không cho tiền, cũng không nói gì.]Mông Vũ: [Không nói gì? Không cho tài xế đưa em về?]Bảo Châu: [Không nói một chữ nào.] Mông Vũ gửi một loạt icon kinh hãi, bịt miệng, ôm đầu. Bảo Châu vội nhắn. Bảo Châu: [Lăng tổng không tức giận. Em còn giúp ngài ấy mặc vest, thắt cà vạt mà.] Mông Vũ: […]Im lặng một hồi, Mông Vũ mới nhắn tiếp. Mông Vũ: [Có thật không tức giận không? Ổng ra ngoài chẳng nói chẳng rằng, sao em không đi theo?]Bảo Châu: [Lăng tổng liếc mắt ra hiệu em không được theo ạ.]Mông Vũ gửi icon bất lực. Mông Vũ: [Mi thực sự không gây chuyện chứ? Về Ổ đi rồi nói.] Bảo Châu: [Vâng.] Cô đảo mắt lo sợ, vội vã đứng lên. Bộ váy lụa và áo lót hôm qua nhân viên khách sạn mang đi giặt là vẫn chưa mang về. Có nên xuống dưới hỏi không? Rõ ràng Lăng Thạch Du không giận, dù cau có nhưng hắn lúc nào chẳng cau có. Hắn đánh mắt ra hiệu, cô lùi lại đứng im, hắn cứ thế rời đi mà… Nếu muốn cô đi theo, hắn phải hất đầu ra cửa chứ… Bảo Châu vừa lo vừa hậm hực oán trách Lăng Thạch Du quá kiệm lời, ăn xong chùi mép liền bỏ cô lại làm cô hoang mang không biết phải làm gì. Cô đi ra mở cửa, định rời khỏi phòng. Ngoài cửa có hai người đàn ông cao to lực lưỡng, áo vest thẳng thớm đang đứng. Cô giật mình, sững lại. Một người hỏi: - Nghiêm tiểu thư muốn đi đâu? - Tôi… tôi về nhà. – Bảo Châu lắp bắp. – Các anh là… - Chúng tôi là vệ sĩ của Lăng tổng. - A… Vệ sĩ của hắn còn ở đây? - Nghiêm tiểu thư, nếu cô muốn ra ngoài, chúng tôi sẽ hộ tống. Bữa trưa và bữa tối sẽ phục vụ tại phòng. - Hả? Bảo Châu tròn mắt. Hộ tống?Bữa trưa, bữa tối? - Đây là lệnh của Lăng tổng. – Vệ sĩ nói thêm. – Nếu không có chuyện bức thiết, cô cứ ở trong phòng nghỉ ngơi thêm đi. Bảo cô ở đây đến tối? - Lăng tổng sẽ quay lại ạ? - Tôi không rõ. Có gì thay đổi tôi sẽ lập tức thông báo. - Dạ. Bảo Châu lập tức thụt vào phòng, sập cửa. Lăng Thạch Du muốn cô chờ đến tối, ăn trưa ăn tối trong phòng. Rất có thể hắn sẽ quay lại. Bảo Châu vội chạy vào phòng, ngồi xuống sofa nhắn tin cho Mông Vũ. Bảo Châu: [Má ơi, Lăng tổng để vệ sĩ canh ngoài cửa không cho em về, còn bảo khách sạn phục vụ bữa trưa, bữa tối tại phòng.]Mông Vũ: [Trời ơi… Ngon rồi… Tốt tốt tốt… Để má hỏi Dịch tổng xem ý Lăng tổng thế nào. Mi cứ ở đó chờ tiền rơi xuống đầu đi…]Mông Vũ: [Nghỉ ngơi cho tốt. Phát huy tiếp nha.] Bảo Châu: [Dạ. Có gì má nhắn em ngay nha.]Từ qua đến giờ tâm trạng cô cứ lên bổng xuống trầm, lúc thì lo lúc lại hy vọng, quả thực rất mệt. Giờ ánh sáng đã rọi rực rỡ phía cuối con đường, Bảo Châu thả lỏng, vào giường nằm xem tivi. Bên dưới vẫn cấn và tê, thân thể mỏi rã rời, trong đầu tua đi tua lại hình ảnh hai lần làm tình, mặt cô nóng bừng xấu hổ. Bảo Châu lăn qua lộn lại trên giường, tự quắn quéo, tưởng tượng linh tinh về số tiền kiếm được, mơ mộng tương lai nghỉ việc tự mở một cửa hàng nhỏ. Nếu không đủ mở cửa hàng, mua xe đẩy bán hàng cũng được. Cô thấy nhiều hàng bán bánh mỳ, thịt xiên nướng, xúc xích, phô mai que… rất đắt khách. Người mua có khi phải xếp hàng dài chờ đến lượt. Mà những cái đó vốn bỏ ra ít, thu lãi nhanh, tiền tươi thóc thật. Sau khi trả đỡ viện phí và chi phí điều trị, áp lực tiền bạc không còn, cô có thể từ từ kiếm, tích tiểu thành đại, làm công cho chính mình thay vì cày bục mặt làm công cho người khác. Nằm một hồi, Bảo Châu ngủ thiếp đi. Cộc cộc cộc… - Nghiêm tiểu thư, bữa trưa đến rồi. Bảo Châu vùng dậy khỏi giường, vội vã vào nhà tắm chải đầu chỉnh trang rồi đi ra mở cửa. Phục vụ phòng đẩy xe đồ ăn vào, bày biện ra bàn. Bảo Châu tròn mắt, cố để không tỏ ra ngờ nghệch quê mùa. Sáu món truyền thống đủ sắc đủ hương, bài trí đẹp lung linh, mùi thơm ngào ngạt. Phục vụ chúc cô ngon miệng rồi lui ra, thái độ cung kính khiến cô không quen. Bảo Châu hỏi vệ sĩ, biết Lăng Thạch Du không về ăn trưa, tự ăn một mình. Món nào cũng ngon kinh khủng. Chắc đắt tiền lắm. Đây là lần đầu tiên cô được ăn đồ tinh xảo mà ngon như vậy. Hai giờ chiều, vệ sĩ gõ cửa thông báo: - Nghiêm tiểu thư, mời theo chúng tôi. Bên dưới có người của Dịch tổng đang chờ.Bảo Châu ngơ ngác theo vệ sĩ xuống dưới, không hiểu Lăng Thạch Du đổi ý hay thế nào. Người của Dịch tổng hoá ra là Mông Vũ. Y ăn mặc chỉn chu như thư ký tổng tài, không trang điểm, đẹp trai chói loá khiến người người ngoái nhìn. Vừa thấy Bảo Châu xuống, Mông Vũ toét miệng cười, pháo hoa bắn bùm chíu trong mắt. Chuyện tốt!Bảo Châu cười theo, rảo nhanh tới.Mông Vũ mở cửa xe cho cô. - Lên đi. Chúng ta đi mua sắm. - Dạ. Bảo Châu ngồi ghế trước, Mông Vũ lái xe, hai vệ sĩ bất đắc dĩ ngồi ghế sau. Mông Vũ vẫy vẫy một cái thẻ, hí hửng:- Dịch tổng cho mua sắm thoải mái. Tới trung tâm thương mại nào… Hôm nay má được phép quét sạch cái thẻ này. Ha ha… - Mua cho em ạ? – Bảo Châu ngạc nhiên. - Ừ. Váy áo, mỹ phẩm, túi xách. Thích mua gì thì mua. Bảo Châu vui như mở cờ trong bụng, toét miệng cười. Phụ nữ chẳng ai chống lại được sức hấp dẫn của mỹ phẩm và quần áo đẹp.